Ta cúi đầu suy nghĩ một lát, rồi lại khẽ lắc đầu với nàng ta: "Không quan trọng đâu nương nương. Hoàng hậu nương nương không để bụng đâu.”
“Nếu như người có thể khiến hoàng thượng trong khoảng thời gian này đừng làm phiền nàng ấy nữa, để nàng ấy có thể sống tốt những ngày cuối cùng, vậy nàng ấy sẽ cảm ơn người."
Minh phi khẽ sững người, dường như vì quá kinh ngạc mà có chút không thốt nên lời.
Ta cười khổ, nói với nàng ta: "Nàng ấy nhiều nhất chỉ có thể cố gắng được đến năm mới thôi."
Nghe vậy, nàng ta nhìn quanh một lượt, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
"Tốt, tốt lắm... Đây mới là sự báo thù tốt nhất đối với hắn..."
Ta im lặng, chờ nàng ta tự mình bình tĩnh lại.
Minh phi rất nhanh đã lấy lại vẻ điềm tĩnh, nói: "Ngươi đi đi, ta hiểu rồi. Phiền ngươi nếu có cơ hội, hãy chuyển lời xin lỗi đó đến nàng ấy."
Khi ta rời đi, Minh phi vẫn ngồi bất động ở vị trí đó.
Nhưng vẻ mặt nàng ta vô cùng bi thương, những ân sủng mà hoàng thượng dành cho nàng, cũng không khiến đôi mắt nàng ánh lên một tia vui vẻ nào.
Có lẽ, ở cái nơi thâm cung này, vốn dĩ chẳng có ai thực sự hạnh phúc.
Minh phi đã làm đúng như những gì nàng ta nói.
Chỉ cần hoàng thượng đặt chân vào hậu cung, thì nơi hắn đến, nhất định là cung của nàng ta.
Hoàng thượng dường như đã hoàn toàn lãng quên sự tồn tại của hoàng hậu.
Hạ Mãn cầm gậy thay kiếm, ra sức luyện tập trong sân, cái cây trước mặt dường như bị nàng ta xem là hoàng thượng, hứng chịu không biết bao nhiêu nhát đánh.
Thư Uẩn lặng lẽ đứng dưới mái hiên nhìn, không hề ngăn cản, cũng không nói gì.
Một lúc lâu sau, Hạ Mãn mới chịu dừng tay, nghiêng mặt sang bảo ta lau mồ hôi cho mình, miệng không ngừng cằn nhằn: "Nàng ta cũng chỉ ỷ có hoàng thượng sủng ái mà thôi.”
“Hoàng hậu nương nương đã bế cung bao nhiêu ngày rồi, cũng chẳng thấy hoàng thượng đến thăm hỏi lấy một lần.”
“Ngày kia là đêm trừ tịch rồi, cũng không biết lúc đó hoàng thượng còn nhận ra hoàng hậu không nữa."
Hạ Mãn vốn là người thẳng tính, có gì bất mãn đều nói ra hết, cho dù là hoàng thượng, nàng ta cũng chẳng hề kiêng dè.
Dù sao thì Hạ gia cũng là một gia tộc tướng tài lừng lẫy của Đại Lương, ai cũng phải nể mặt đôi phần.
Ta khẽ thở dài, suy nghĩ một lúc, rồi chọn những điều quan trọng nhất về chuyện của Minh phi và hoàng hậu kể lại cho họ nghe.
Hạ Mãn lần này kinh ngạc đến mức một lúc lâu không thể thốt nên lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thư Uẩn thì có vẻ dễ dàng chấp nhận chuyện này hơn, nàng ta khẽ nói: "Cũng tốt, nương nương là người tốt như vậy, không đáng phải chịu đựng như vậy."
Hạ Mãn thì ấm ức nói: "Chỉ cần nghĩ đến việc ta là phi tần của loại nam nhân này, ta lại thấy khó chịu vô cùng!"
Thư Uẩn nghe vậy liền nhìn nàng ta, nhắc nhở: "Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi đã vào cung, nói năng phải cẩn trọng một chút.”
“Chỉ có ta và Phúc Vinh ở đây thì không sao, nhưng nếu bị người có tâm nghe thấy, ngươi đừng hòng có kết cục tốt đẹp."
Hạ Mãn là người không thích bị ép buộc, nàng ta biết Thư Uẩn là muốn tốt cho mình, nhưng mỗi khi gặp Thư Uẩn, nàng ta lại rất dễ nổi nóng.
"Đó cũng là chuyện của ta, ta tự mình gánh vác là được."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Nói xong, nàng ta tức giận bỏ vào cung điện của mình.
Thư Uẩn là người có phần lạnh lùng, ta tiếp xúc với nàng không được tự nhiên như với Hạ Mãn.
Nàng vừa vào phòng, ta cũng không nán lại lâu.
Trước khi rời đi, ta nghe thấy nàng khẽ lẩm bẩm: "Nếu như ngươi có thể gánh vác được thì tốt."
-------------
Năm mới đến rất nhanh.
Bữa tiệc trong cung ngày hôm ấy vô cùng náo nhiệt, có rất nhiều người đến chung vui, Ngụy gia là những vị khách quý đến đầu tiên.
Hoàng hậu nương nương ăn diện lộng lẫy, sắc mặt trông có vẻ hồng hào, tươi tắn hơn rất nhiều.
Nàng chẳng thèm đoái hoài gì đến hoàng thượng và Minh phi đang ân ái mặn nồng, chỉ chuyên tâm trò chuyện với người nhà.
Nếu hoàng thượng có ý định đến làm phiền, cũng nhanh chóng bị Minh phi khéo léo thu hút sự chú ý bằng vài ba câu nói.
Ta cũng nhìn thấy vị muội muội mà hoàng hậu nương nương từng nhắc đến.
Nàng ấy trông vô cùng đáng yêu, tuy vẫn còn mang nét trẻ con, nhưng khí chất cao quý toát ra từ người thì không thể nào che giấu được.
Khi nhìn thấy hoàng hậu, nàng ấy mừng rỡ reo lên: "Tỷ tỷ!"
Hoàng hậu ôm chầm lấy muội muội vào lòng, Ngụy phu nhân thì nhìn hai tỷ muội bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương, sau đó nắm c.h.ặ.t t.a.y hoàng hậu nương nương, ân cần dặn dò rất nhiều điều.
Ngụy đại nhân ngồi ở một bên, cùng mọi người nâng chén cạn ly, nhưng ánh mắt luôn như có như không hướng về phía họ.
Đây mới thực sự là một gia đình đúng nghĩa.
Ta cũng cuối cùng hiểu ra, vì sao hôm đó hoàng hậu nương nương lại nói rằng muốn cố gắng sống đến năm mới.