Nhặt Được Nhân Vật Phản Diện Đẹp Trai

Chương 7



 

Mười năm!

Cũng chính là ý nghĩa Ngôn Từ đã nhảy núi? Đã đại kết cục rồi?

Trường Thanh Thanh vội vàng rời khỏi cốc, chạy đến Ngọc Lầu dùng để dò la tin tức, cầm lấy cổ áo của lâu chủ Ngọc Trạch bắt đầu hỏi.

Ngọc Trạch là người ta tình cờ gặp sau khi tạm biệt với Ngôn Từ, nhỏ hơn ta hai tuổi, khi đó còn là một đứa trẻ. Là một người tốt bụng, ta đã đưa hắn an toàn đến trước mặt cha hắn, tức là Lâu chủ Ngọc Lâu khi đó.

Sau đó tiểu tử này liền cảm thấy rất trâu, quấn quít muốn làm huynh đệ với ta.

Ta nói ta là nữ, hắn không nói n.g.ự.c ta phẳng như vậy tuyệt đối là nam giả nữ trang, thậm chí còn muốn tắm cùng ta.

Đều là tiểu hài tử đẹp trai, ngươi có thể bắt chước Ngôn Từ một chút hay không!

Ngọc Trạch lúc này đã trở thành một công tử phong lưu, cao hơn ta cả một cái đầu. Hắn đưa tay gỡ tay ta ra, mặt đầy vẻ tò mò.

"Tiên đoán của ngươi hoàn toàn không đúng, Ngôn Từ căn bản không bị ép nhảy vực. Tuy nhiên, hắn trông có vẻ không muốn sống nữa, có lẽ bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy."

Ngọc Trạch nhỏ giọng nói.

“Nếu ta là ngươi, ta sẽ đi anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó hai bên ngầm sinh tình cảm, sau đó nếu như con hàng kia ra vẻ lãnh đạm, ta liền đến phối hợp với ngươi một chút để hắn ghen, sau đó ngươi liền có thể trực tiếp tóm gọn.”

Ta liếc mắt nhìn Ngọc Trạch một cái, tiểu tử này hiểu dữ ha, không hổ là học sinh hợp cách đã tiếp nhận giáo dục bắt buộc chín năm của ta.

“Không được, xem số mệnh đi, dù sao không gả ra được thì ta sẽ sống cô độc ở Đào Hoa cốc.”

Ta lạnh nhạt nói.

Cảm ơn, trên thế giới này đã không tìm được nam nhân nào hợp ý với ta hơn Ngôn Từ.

Ngọc Trạch chậc chậc vài tiếng, phất tay tỏ vẻ mình rất bận, bảo ta cút đi tự mình chơi, chờ hắn rảnh lại nói sau.

Ta cực kỳ cạn lời, trực tiếp phi thân dùng khinh công quay về nhà.

Đại kết cục đã qua một khoảng thời gian... Con cái của nam nữ chính đều được sinh ra... Ngôn Từ còn sống, chỉ có thể nói là kết cục tốt nhất.

Hay là bây giờ ta trở về Hoàng thành?

Không được không được, c.h.ế.t cũng không về.

Ta còn đang ngồi trên tảng đá suy tư, đột nhiên nhìn thấy trên bầu trời có một cục màu đen rơi xuống...

Đập xuống đất, nhìn đau giùm.

Vãi chưởng, là người!

Không c.h.ế.t cũng phải tàn phế một nửa!

Ta lập tức tiến lên xem xét, còn may, còn có tim đập, vừa nhìn thấy mặt hắn, đậu xanh rau má?

Không phải chứ, ngươi nhảy núi chỗ này à?

Ngươi đã sống sót rồi mà vẫn nhảy là sao?

Ta chậm rãi đánh ra N dấu chấm hỏi.

Việc này không thể chậm trễ, ta nhanh chóng đưa hắn vào trong phòng bắt đầu trị liệu.

Ta luyện y thuật nhiều năm như vậy cuối cùng cũng không uổng phí.

May mắn tên gia hỏa này có nội lực bảo vệ nội tạng, nếu không thần tiên cũng không giữ được.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com