Cố Kiều Niệm nghe xong cười lên, hai tay cô đặt lên ngực trái Cung Dịch, nhẹ nhàng đẩy anh ra sau, rất nhanh sau đó vị trí của hai người được đổi lại cho nhau.
Cung Dịch nâng lên bàn tay đang dán băng cá nhân của Cố Kiều Niệm, nhẹ nhàng hôn lên vết kim tiêm được băng cá nhân dán lại: “Chị đừng để bản thân bị ốm nữa, nếu như còn có lần sau… Chẳng cần biết có bao nhiêu người, cũng chẳng cần biết có hậu quả gì, tôi nhất định sẽ xông vào đấy.
” Đêm mùa hạ.
Không biết hoa ngọc lan ở đâu đã nở.
Một hương thơm nồng nàn theo gió đêm bay đến bên cạnh Cố Kiều Niệm.
Sau khi nói xong câu đó thì Cung Dịch đi luôn.
Mà cô vẫn đang đắm chìm trong một sự hỗn loạn kì lạ.
Trái tim cô đến tận bây giờ vẫn chưa thể trở lại bình thường.
Cũng không biết tại vì sao.
Cô cảm thấy, từ đầu đến cuối Cung Dịch đều đang tức giận.
Nhưng… Tức giận là như vậy sao? Rõ ràng đó là đang thả thính người ta đó chứ! Cố Kiều Niệm cảm thấy rất đau đầu.
Vậy mới nói, câu nói kia chẳng sai tẹo nào.
Thượng đế mở cho bạn một cánh cửa sổ, phần lớn là do đã đóng chặt cửa chính rồi.
Cô mới vừa trọng sinh đã bị ném cho một phiền phức lớn như vậy! Cô có dự cảm.
Sau này Cung Dịch sẽ càng ngày càng ra vẻ, càng ngày càng trở nên điên khùng! Anh đang bắt cô phải bao nuôi anh sao! Cố Kiều Niệm nghĩ tới nghĩ lui.
Cố Kiều Niệm và Chu Chu đi vào thang máy, hơi thở của sự xa xỉ toát ra ngay từ chiếc thang máy này.
Thang máy hoạt động được một lúc đã lên đến tầng cao nhất.
“Bao toàn bộ nhà hàng? Một tuần trước tôi đã đặt chỗ rồi, không có ai nói với tôi là có người bao nhà hàng!” Cố Kiều Niệm và Chu Chu vừa bước ra từ thang máy đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Cái người trang điểm ăn mặc rất chi là tinh tế kia, đang hò hét tranh luận lớn tiếng với phục vụ, chẳng phải là người đại diện vàng Lý Hoa đó sao? “Hừm, em cũng đi ăn ở đây à?” Lý Hoa nhìn thấy Cố Kiều Niệm bỡn cợt mà cười lên một tiếng, sau đó quay sang với Chu Chu: “Chu Chu à, gần đây cô bận lắm à? Tôi gọi cho cô sao cô không nghe máy?” “Không để ý.
” Chu Chu trả lời.
Biểu cảm của Lý Hoa có chút vi diệu, sau đó đến gần: “Hôm nay ở đây được bao cả nhà hàng rồi, không vào được đâu, đổi chỗ khác đi!” Cô ta vừa dứt lời.