Tôi mắc chứng trầm cảm, chồng tôi gửi giấy chẩn đoán của tôi cho trợ lý của anh ta, giọng điệu đầy khinh miệt và coi thường.
【Cô xem, bây giờ cô ta đã thành đồ thần kinh rồi.】
【Cái nhà này, tôi thật sự không muốn ở thêm một giây nào nữa.】
Trợ lý đáp lại: 【Phụt, vợ già nhà anh thú vị thật đấy.】
Sau này, anh ta nằm trong phòng cấp cứu chờ được cứu chữa, trợ lý khóc lóc gọi cho tôi, cầu xin tôi đến ký giấy.
"Tôi bận lắm, không đến được đâu. Hay là... trực tiếp từ bỏ điều trị đi?"
1
Nửa đêm dậy dỗ con, vô tình thấy máy tính trong phòng sách vẫn chưa tắt, tài khoản WeChat của chồng tôi, Trần Húc, vẫn đang mở.
Như bị ma xui quỷ khiến, tôi nhấn vào khung trò chuyện được ghim trên cùng – là cuộc đối thoại giữa anh ta và trợ lý Phùng Vũ.
Đập vào mắt tôi là tờ giấy chẩn đoán bệnh trầm cảm của tôi.
【Cô xem, bây giờ cô ta đã thành đồ thần kinh rồi.】
【Ngày nào cũng kêu sống kêu chết, nếu cô ta mà c.h.ế.t trong nhà, tôi còn thấy xui xẻo nữa.】
【Cái nhà này, tôi thật sự không muốn ở thêm một giây nào nữa. Ở bên em vẫn là thoải mái nhất.】
Phùng Vũ gửi một icon cười khẩy.
【Vợ già nhà anh thú vị thật đấy.】
【Cũng phải thôi, kiểu phụ nữ tách biệt với xã hội như cô ta chỉ có thể dùng chiêu trò sống c.h.ế.t này để bám lấy anh mà thôi.】
【Chồng yêu, thật thương anh, ngày nào cũng phải sống chung với loại người như thế.】
Trần Húc: 【Không còn cách nào khác, giờ cô ta còn đang trong giai đoạn cho con bú, chưa thể ly hôn được.】
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
【Chờ thêm hai năm nữa, đợi con hai tuổi, anh nhất định sẽ dứt khoát chia tay cô ta.】
【Bé cưng, em thích ăn đồ Nhật đúng không? Anh vừa đặt chỗ rồi, thứ Bảy mình đi nhé.】
Từng câu từng chữ trong cuộc đối thoại của họ toàn là sự chế giễu và khinh thường dành cho tôi.
Tôi ngồi sụp xuống ghế, toàn thân lạnh toát, mãi không thể hoàn hồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hóa ra, tôi là một người vô dụng đến vậy. Hóa ra, tôi chỉ là một gánh nặng, một người đàn bà đáng thương bị người ta cười chê.
Tôi đứng dậy, bước ra ban công. Bên ngoài im lặng đến đáng sợ, chỉ có đèn đường trong khu chung cư còn sáng.
Mở cửa sổ ra, tầng này là tầng mười. Tôi nhìn xuống mặt đất – nếu nhảy xuống, có lẽ sẽ không còn ai chán ghét tôi nữa.
Một cơn gió lạnh thổi qua, tôi rùng mình.
Đúng lúc này, đứa con bé bỏng trong lòng tôi bỗng khóc ré lên từng hồi, giãy giụa không ngừng.
Tôi cuống cuồng dỗ dành con. Con càng khóc, tôi càng rối loạn. Cuối cùng, tôi ôm chặt con vào lòng mà bật khóc nức nở.
Người giúp việc ngủ ở phòng bên nghe thấy tiếng khóc, vội chạy sang bế lấy con bé, dịu dàng dỗ dành tôi:
"Phu nhân đừng lo, con bé chỉ đói thôi, không sao đâu."
Lo lắng, trầm uất, bi quan chán đời – tôi nhận ra bệnh trầm cảm của mình đang ngày càng nặng hơn.
Sau khi dỗ con ngủ, tôi mới dần bình tĩnh lại.
2
Quay về phòng ngủ, tôi ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Nhìn vào gương, tôi thấy một người đàn bà tóc tai bù xù, quầng thâm nặng trĩu, làn da tái nhợt, gương mặt sưng phù.
Chỉ ba năm ngắn ngủi, tôi đã từ một nữ cường nhân đầy kiêu hãnh trong giới công sở trở thành một bà nội trợ bị người ta khinh rẻ, còn mắc cả trầm cảm.
Tôi và Trần Húc là bạn học đại học, từ thanh xuân đến hôn nhân, từng là cặp đôi khiến bao người ngưỡng mộ.
Sau vài năm đi làm, chúng tôi cùng nhau khởi nghiệp mở công ty. Sau này, tuổi tác lớn dần, tôi muốn có con.
Bác sĩ nói thể chất hai vợ chồng đều yếu, rất khó mang thai.
Tôi dần dần giảm khối lượng công việc, tập trung dưỡng sức để chuẩn bị có con.
Nhưng mãi không thành công, cuối cùng phải chọn phương pháp thụ tinh ống nghiệm theo lời khuyên của bác sĩ.
Ba năm trước, tôi từ bỏ hoàn toàn công việc, ngày ngày đến bệnh viện, trải qua nhiều lần thất bại. Từ lúc đó, trầm cảm và lo âu bắt đầu xâm chiếm tôi.
Sau bao gian nan, cuối cùng tôi cũng mang thai thành công một cặp song sinh. Mười tháng mang thai đầy rẫy những nỗi đau và khổ sở, chỉ mình tôi biết.