Nhật Ký Của Mẹ, Không Dành Cho Con

Chương 10



Nhưng An An bướng bỉnh đến đáng sợ.

 

Em ấy nhìn tôi bằng đôi mắt hoe đỏ, nói:

 

“Chị không có, thì em cũng không nên có.”

 

Bố mẹ định đưa tôi về nhà, nhưng tôi nhất quyết ở lại thành phố nơi cô Lương sinh sống.

 

Tôi đã nghiêm túc nói chuyện với mẹ:

 

“Có lẽ duyên phận của chúng ta quá mong manh, con không thể nào đón nhận tình yêu của bố mẹ được nữa.”

 

Mẹ tôi khóc, nhưng bà tôn trọng quyết định của tôi.

 

Cuối cùng, bố mẹ lên máy bay, từng bước từng bước ngoảnh đầu nhìn lại.

 

Từ đó trở đi, An An cũng rất ít khi về nhà, hễ được nghỉ là lại bay đến chỗ tôi.

 

Em ấy thậm chí còn bướng bỉnh đến mức không chịu nhận tiền của gia đình, mà tìm đủ cách để đi làm thêm kiếm tiền.

 

Vào mỗi dịp lễ và sinh nhật tôi, em ấy đều tỉ mỉ chuẩn bị quà tặng.

 

Tôi biết em ấy đang tự trói buộc bản thân mình.

 

Tôi nói với em ấy rằng: “Chuyện này không phải lỗi của em.”

 

Nhưng em ấy chỉ đỏ mắt, bướng bỉnh đáp lại:

 

“Chị à, nếu em không làm vậy, em sẽ thấy rất khó chịu, khó chịu đến mức như sắp c.h.ế.t đi vậy.”

 

Tôi thở dài, đành để em ấy muốn làm gì thì làm.

 

Mẹ tôi cũng bắt đầu thường xuyên gửi đồ đến cho tôi, mà gửi những thứ rất kỳ quái.

 

Kẹp tóc, gấu bông, búp bê Barbie, đũa phép của công chúa, thậm chí còn có cả váy công chúa.

 

Không biết bà đã nghe từ đâu mà biết tôi thích ăn bưởi.

 

Bà hút chân không cả một túi bưởi lớn, bóc sạch sẽ, không còn một sợi xơ trắng nào.

 

Bố tôi thì đi leo núi khắp nơi.

 

Mỗi lần leo xong, ông lại gửi ảnh cho tôi, kèm theo các mẹo nhỏ khi leo núi cùng đánh giá của mình, rồi cẩn thận hỏi tôi có muốn đi cùng không.

 

Tôi hiểu, tôi biết hết.

 

Họ đang muốn bù đắp.

 

Nhưng tôi không còn là đứa bé sáu tuổi nữa rồi.

 

Bây giờ thế này cũng tốt, tôi có cuộc sống của tôi, họ có cuộc sống của họ.

 

Tôi chính thức nhận cô Lương làm mẹ nuôi.

 

Cô Lương nói, cô không cần kiếp sau làm mẹ tôi, vì kiếp này cô đã muốn làm mẹ tôi rồi.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Cuối cùng, vào năm hai mươi bốn tuổi, tôi đã có được hạnh phúc.

 

13 – Phiên ngoại: Góc nhìn của mẹ

 

Hôm nay lại lén đi xem Tiểu Vũ rồi. 

 

Hôm nay là sinh nhật con bé, quà cũng đã gửi đến tận cửa nhà nó. 

 

Tôi đã chọn rất lâu, không biết con bé có thích không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Đã một thời gian không gặp, tôi luôn cảm thấy Tiểu Vũ lại gầy đi. Có phải dạo này con bé không ăn uống đầy đủ không?

 

Nhìn thấy An An rồi, con bé cũng bay đến.

 

Thật ghen tị với An An, con bé có thể ôm Tiểu Vũ, có thể làm nũng trong vòng tay của con bé.

 

Tôi cũng rất muốn ôm Tiểu Vũ một lần nữa, nhưng con bé nhìn thấy tôi sẽ khó xử mất.

 

Lão Thẩm lôi điện thoại ra, len lén chụp mấy tấm hình, còn nói lần sau mang máy ảnh đến chụp, nếu không đứng xa quá sẽ không rõ nét.

 

Buổi tối, bọn trẻ đến nhà cô Lương ăn cơm. Tôi nhờ cô ấy giúp tôi làm vài món.

 

Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, nhưng vẫn nhận lời sẽ khuyên nhủ con bé.

 

Tôi thực lòng cảm ơn cô ấy, nhưng cũng có chút lo lắng, sợ Tiểu Vũ phát hiện ra những món ăn này do tôi nấu.

 

Cô Lương nói với tôi rằng Tiểu Vũ khen đồ ăn rất ngon.

 

Cuối cùng, tôi cũng nhẹ nhõm đôi chút.

 

Sinh nhật của Tiểu Vũ đã qua, tôi và lão Thẩm vẫn đứng đó đến tận mười hai giờ đêm, nhìn con bé tắt đèn trong phòng rồi mới lưu luyến rời đi.

 

Sáng hôm sau về nhà, lão Thẩm vội vã ra ngoài rửa ảnh.

 

Còn tôi, như mọi khi, vào phòng của Tiểu Vũ ngồi một lúc.

 

Từ ngày con bé trở về từ Đức, lúc mở cửa phòng ra, bên trong trống trơn, mọi thứ đều đã được thu dọn vào trong thùng.

 

Lúc ấy tôi mới hiểu, Tiểu Vũ tuyệt vọng đến nhường nào, con bé muốn xóa sạch dấu vết của mình trong căn nhà này.

 

Tôi và lão Thẩm vừa khóc vừa dọn dẹp lại căn phòng, mất rất nhiều công sức mới có thể khôi phục lại như cũ.

 

Nhìn thấy những video của An An, tôi lại ngồi trên chiếc ghế lạnh lẽo ở bệnh viện, vô thức siết chặt tờ kết quả xét nghiệm trong tay.

 

Tôi bắt đầu hối hận, vì sao không khen ngợi Tiểu Vũ nhiều hơn một chút?

 

Cũng từ ngày hôm đó, tôi và lão Thẩm bắt đầu mua đồ, nhìn thấy búp bê là mua, nhìn thấy váy xinh là mua, nhìn thấy đồ chơi đáng yêu là mua.

 

Phòng của Tiểu Vũ chất đầy những món đồ này, như vậy trông sẽ không còn trống trải nữa.

 

Như thế, tôi có thể tự lừa dối bản thân rằng, Tiểu Vũ chưa từng rời xa tôi.

 

Tôi sờ vào túi áo, lấy ra một hộp bút màu, nhẹ nhàng đặt lên bàn.

 

Tôi cầm lấy cuốn nhật ký bên cạnh, đeo kính vào, cẩn thận viết xuống.

 

[Ngày 25 tháng 3 năm 2004, trời nắng. 

Hôm nay là sinh nhật sáu tuổi của Tiểu Vũ. 

Mẹ đã mua cho con bộ bút màu mà con thích nhất, có tận hai mươi bốn màu. 

Tiểu Vũ, mẹ thề rằng lần này mẹ sẽ lắng nghe con. 

Dù con có biến thành mèo con, cún con hay thỏ con, mẹ vẫn yêu con, mãi mãi yêu con.]

 

Dòng chữ cuối cùng khép lại, nước mắt tôi rơi xuống trang giấy.

 

Mọi chuyện… đã không thể quay lại nữa rồi.

 

Hết.

 

 

 

 

 

 

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com