Nhật Ký Hào Môn

Chương 424



"Không thể tin nổi, lần này mấy chi thứ lại mạnh đến thế? Em xem nhà chính giỏi nhất cũng chỉ đạt cấp 5 bậc 2 thôi mà."

"Thiên phú của từng người đúng là khiến người ta phải ngạc nhiên."

Nghiêm Canh vừa xem bảng xếp hạng vừa cảm thán không thôi.

Nghiêm Hòe đột nhiên lên tiếng: "Cậu đi gọi quản gia đến, tôi có chuyện cần bàn."

"Vâng!" – Nghiêm Canh lập tức đáp lời, gật đầu nghiêm túc.

Chẳng bao lâu sau, quản gia đã gõ cửa bước vào phòng.

"Thiếu chủ, cậu có gì dặn dò?"

Nghiêm Hòe trải bản đồ khu thi đấu ra bàn, hỏi: "Năm ngoái sắp xếp sân bãi thi đấu thế nào?"

Quản gia ngẩn người. Trong lòng ông ta nghĩ: Cậu từng tham gia rồi, sao lại còn hỏi mấy chuyện này? Tuy nghi hoặc, ông vẫn giữ thái độ kính cẩn đáp lời:

"Những năm trước, gia chủ và người phụ trách các chi thứ sẽ cùng nhau quan sát thi đấu. Đệ tử đến xem ngồi ở thính phòng, còn người dự thi sẽ chờ ở khu ghế riêng."

"Thay đổi đi." – Nghiêm Hòe nói bình thản.

"Thiếu chủ muốn thay đổi thế nào?" – Quản gia hỏi lại.

"Năm nay chia chỗ ngồi theo từng chi, cả nhà chính lẫn chi thứ. Tổng cộng có năm chi tham gia thi đấu, mỗi bên chiếm một khu riêng trên khán đài. Người thi đấu và người xem cùng ngồi chung trong khu của chi mình, không trộn lẫn."

Quản gia hơi sửng sốt: "Như vậy… có phải quá tách biệt không ạ? Phân chia rõ ràng như thế sẽ khó giữ được hình ảnh đoàn kết thống nhất của gia tộc."

"Chỉ cần làm theo lời tôi." – Nghiêm Hòe lạnh nhạt cắt ngang, thái độ không cho phép chất vấn.

"Vâng, tôi hiểu."

"Chừa lại một khoảng trống ở cửa vào, tôi cần bố trí một số thứ ở đó." – Nghiêm Hòe tiếp lời.

"Vâng… Thiếu chủ định bố trí gì? Tôi có thể sai người chuẩn bị trước."

"Không cần."

"Vậy… còn gì khác không ạ?"

"Không."

Quản gia khom người lui ra ngoài, không dám nói thêm.

Cùng lúc đó, tại một tòa nhà phía ngoài Long Kinh.

Quản gia bưng bát thuốc đen sì tiến vào, nhưng chưa kịp đặt xuống đã bị Nghiêm Phụng Khanh hất văng bằng một chưởng.

Tiếng sành sứ vỡ nát vang lên chát chúa, mảnh vụn văng tung tóe.

Nghiêm Phụng Khanh mặt mày âm u: "Uống thứ này thì có ích gì? Bên đó vẫn chưa chế ra thuốc à?"

"Chưa có tin tức gì mới." – Quản gia cúi đầu đáp khẽ.

Mộng Vân Thường

"Toàn lũ vô dụng! Ngoài Bạo Huyết Đan với Ngộ Đạo Đan ra thì làm được cái gì? Nếu điều chế được thuốc chữa tổn thương kinh mạch, liệu huyền môn còn dám ngạo mạn với chúng ta?"

Quản gia im lặng không dám đáp.

Nghiêm Phụng Khanh đổi giọng: "U Linh có tin tức gì không?"

"Tạm thời chưa có gì đáng chú ý. Người bên ta cố lấy thông tin từ Cục Điều tra, nhưng bị kỹ thuật viên bên đó chặn lại rồi."

"Hừ." – Nghiêm Phụng Khanh cười lạnh, giọng đầy khinh bỉ:

"Thủ đoạn như vậy mà cũng là người được vị kia trọng dụng? Một đám mục nát bên trong, tôi thật sự không hiểu vị kia thích hắn ở chỗ nào."

Quản gia trong lòng run rẩy. Dù Nghiêm Phụng Khanh chưa bao giờ gọi vị đó là “Tôn Thượng”, nhưng đây là lần hiếm hoi ông ta thể hiện sự bất mãn công khai như vậy.

Chắc hẳn là bị chuyện đám giám sát viên khỏi bệnh kích thích đến mức này.

Một lúc sau, Nghiêm Phụng Khanh trấn tĩnh lại:

"Đại hội tỷ thí gia tộc sắp tới rồi nhỉ?"

Ông ta khẽ nhếch môi, ánh mắt mang theo vẻ khinh miệt:

"Tôi muốn xem Nghiêm Phụng Quân sẽ mất mặt ra sao trong lần này."

Quản gia đáp lời: "Nghe nói lần này người phụ trách tổ chức là thiếu chủ Nghiêm Hòe."

"Chỉ là một tên ngốc chẳng hiểu chuyện thế tục, không đáng bận tâm." – Nghiêm Phụng Khanh nhún vai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Quản gia lại nói: "Tối qua, Thích Tuyền đã đến Long Kinh."

Nghiêm Phụng Khanh nhíu mày: "Cô ta tới đây làm gì?"

"Chưa rõ mục đích."

Sắc mặt ông ta càng thêm u ám:

"Chẳng lẽ Cục Điều tra có động thái lớn nào sao?"

"Trước đó họ đã phát hiện hai cứ điểm ở thành phố Long Lâm và Long Đường. Doãn chưởng môn, Phó gia chủ và Vạn chưởng môn đều đã lần lượt đến đó, có thể có liên quan."

Nghiêm Phụng Khanh cười khẩy: "Không sao. Với tu vi của mấy lão già đó thì đừng mơ phá nổi trận pháp cấp 9."

Quản gia tỏ vẻ lo ngại: "Nhưng mà Thích Tuyền thì khác..."

Nghiêm Phụng Khanh chẳng mấy bận tâm:

"Cô ta giỏi cỡ nào thì cũng chỉ có một mình. Dù đích thân đến Long Lâm, muốn phá trận pháp cấp 9 thì cũng phải mất thời gian và tiêu hao linh lực. Lúc đó còn đủ sức đối đầu với cao thủ mai phục trong trận không?"

Ông ta khinh thường tất cả những kẻ khác trong huyền môn: "Một đám rác rưởi, chẳng đáng để mắt."

Quản gia nhắc lại: "Nhưng cô ta có Bùa Hợp Thành."

"Bùa Hợp Thành đâu phải muốn làm là làm được?" – Nghiêm Phụng Khanh cười lạnh:

"Muốn phá được trận cấp 9, cần Bùa Hợp Thành tương đương cấp đó. Tôi không tin cô ta có thể dễ dàng chế ra thứ đó."

Quản gia gật đầu tán thành, không dám phản bác.



Tại homestay, Thích Tuyền đang cúi đầu, chuyên tâm phác thảo phù văn trên giấy.

[Đại lão, ngài đang vẽ gì vậy? Nhìn không giống Bùa Tụ Kiếm lắm…] – Hệ thống nhỏ giọng hỏi.

Thích Tuyền mỉm cười: "Không phải Bùa Tụ Kiếm đâu, là một loại bùa mới."

Hệ thống lập tức phấn khích: "Đại lão lại sắp sáng tạo ra loại bùa mới nữa rồi! Lần này có tác dụng gì vậy?"

Cô vừa chỉnh lại bản vẽ vừa trả lời: "Còn nhớ lần trước ở biệt thự Lâm Hồ không? Trần Phi Lộc và Ninh Chí từng tranh luận về ưu khuyết điểm của cấm thuật trong huyền môn đấy."

Hệ thống nhanh nhẹn đáp lời: "Nhớ chứ! Hồi đó ngài từng nói, Đào Hoa Ấn có thể truyền sinh khí cho người khác, nếu nhìn từ một góc độ khác, nó còn có thể dùng để hỗ trợ chiến hữu trong trận chiến tập thể. Ngoài ra còn có thể phân tán tổn thương nữa, đúng không?"

Thích Tuyền cong môi cười: "Ừm, trí nhớ tốt đấy."

"Vậy nên ngài đang phát triển bùa dựa trên ý tưởng đó đúng không? Trời ơi, ngài thật lợi hại!"

"Trước đây tôi đã có ý tưởng rồi, giờ chỉ là hiện thực hóa nó."

"Đại lão, có phải sắp xảy ra chuyện lớn không vậy?"

"Rất có thể."

“Cốc cốc cốc.”

Thích Tuyền không ngẩng đầu, giọng nói bình thản: "Vào đi."

Cửa vừa mở, một làn hương trái cây dịu nhẹ kèm theo mùi cỏ non phảng phất lan vào phòng. Chàng trai bước vào, mang theo cảm giác mát lành tự nhiên.

Hệ thống hô nhỏ: "Đại lão, là Linh Sinh tới rồi!"

Thích Tuyền vẽ xong nét bút cuối cùng, xoay người lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt trầm tĩnh của Linh Sinh. Anh đặt một đĩa hoa quả cắt sẵn lên bàn, bên trong là những miếng nhỏ gọn gàng cùng một chiếc nĩa xinh xắn.

Dáng vẻ phục vụ rất chu đáo.

Thích Tuyền nếm thử một miếng, nhẹ nhàng khen: "Ngon lắm."

Một chiếc điện thoại được đưa tới trước mặt cô.

[Em đang vẽ gì thế?]

Thích Tuyền đáp: "Một loại bùa mới, có thể thiết lập liên kết giữa nhiều người, chia sẻ linh lực và cùng nhau gánh chịu rủi ro."

[Nhiều người? Là bao nhiêu người vậy?]

Cô gật đầu: "Tùy theo tình hình, nhưng ít nhất là một nhóm. Dựa vào thực lực mà tổ chức tà tu đã bộc lộ cùng lượng đan dược dồi dào, thực lực tổng thể của chúng đã vượt xa huyền môn. Nếu thực sự khai chiến, bên mình sẽ không địch lại."

Bùa mới này chính là giải pháp cô nghĩ ra để giảm thiểu thương vong, giữ lại thực lực cho phe mình.

Linh Sinh nhìn chằm chằm bản vẽ rồi nhắn: [Em mệt rồi, để tôi vẽ cùng em nhé.]


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com