Tin tức Phó Cửu Ca tỉnh lại đến giờ vẫn chưa bị lộ ra ngoài. Năm đó, sau khi nhà họ Phó đưa bà về, ai ai cũng nghĩ bà đã bị thương nặng, đan điền tổn hại, thần trí rối loạn.
Giờ đây, khi thế cục còn chưa ổn định, Phó Cửu Trọng không dám đánh cược thêm. Ông biết rất rõ, năm đó Phó Cửu Ca từng bị một kẻ tu Phật bắt giữ, nhưng điều này không phải ai cũng biết. Ngay cả đám tà tu – kẻ thù thật sự – cũng không rõ sự thật phía sau.
Trong suốt một năm mất tích ấy, liệu bà có phát hiện ra điều gì không? Không ai biết. Nhưng nếu để lộ việc bà đã tỉnh, chắc chắn tổ chức tà tu sẽ không tiếc tay trừ khử bà tận gốc. Giữ im lặng, giả điên vẫn là lựa chọn an toàn nhất.
Hiện tại, giới huyền môn đều biết Cục Điều tra có khả năng chữa trị tổn thương kinh mạch. Đưa em gái đến đây chữa đan điền là hành động hợp tình hợp lý, không ai sẽ nghi ngờ.
Thực ra, rất nhiều người cũng đang chờ cơ hội này. Thiên sư bị thương tổn đan điền đâu có hiếm.
Đứng ngoài cửa, Phó Cửu Trọng chuyển tay cầm xe lăn cho nữ điều tra viên đến đón. Ông nhẹ giọng cảm ơn: “Làm phiền cô.”
Cô gái trẻ mỉm cười: “Không có gì ạ.”
Dưới sự hướng dẫn của Lý Quốc Diên, cô đẩy xe đưa Phó Cửu Ca đến phòng y tế.
Phó Cửu Ca vẫn nhắm mắt, không hé răng nửa câu. Tay bà buông thõng đặt trên đùi, tựa như một con búp bê vô hồn.
Nhưng trong lòng bà đang dậy sóng. Tim đập thình thịch không ngừng.
Bà biết Tạ Lãm Châu đang ở Cục Điều tra.
Khi nghe anh trai nói sẽ đưa mình tới đây, phản ứng đầu tiên của bà không phải là hy vọng đan điền được chữa lành, mà là... sắp được gặp lại Tạ Lãm Châu.
Bà thầm nghĩ: Chữa trị chỉ là cái cớ. Đan điền đã vỡ, trong giới huyền môn ai có thể cứu chữa?
Cửa phòng y tế bật mở.
Cô điều tra viên đẩy xe bước vào, vui vẻ thông báo: “Thích y sư, bệnh nhân đến rồi.”
Một giọng điện tử vang lên: “Mời bệnh nhân nằm lên giường.”
Cô gái lập tức bế Phó Cửu Ca đặt lên giường y tế.
“Mời cô ra ngoài.”
Nghe vậy, cô điều tra viên không nói gì, quay người rời khỏi phòng và nhẹ nhàng đóng cửa.
Không gian lập tức yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở.
Phó Cửu Ca vẫn nhắm mắt. Cơ thể bà không còn linh lực, cảm giác mờ mịt và mơ hồ. Bà không thể nhìn rõ xung quanh, không thể cảm nhận được sự tồn tại của người khác. Cảm giác này khiến bà bất an.
Ngay khi bà đang hoang mang, một bàn tay lạnh lạnh bất ngờ chạm vào tay phải bà.
Cùng lúc đó, một giọng nói rất khẽ vang lên:
“Cửu Ca.”
Giọng nói quen thuộc ấy như kéo bà từ vực sâu trở về.
Phó Cửu Ca mở bừng mắt.
Người trước mặt... là Tạ Lãm Châu.
Một người, một hồn phách, đối mặt nhau trong căn phòng y tế lặng như tờ, rất nhiều cảm xúc dồn nén không biết phải nói từ đâu.
“Em gầy quá rồi.” Tạ Lãm Châu nhìn bà, giọng dịu dàng mang theo thương xót.
Phó Cửu Ca cười buồn: “Vẫn còn sống, cũng coi như khá hơn anh.”
“Anh thì sao đâu, làm quỷ cũng có cái sướng của quỷ.”
Phó Cửu Ca không nhịn được cười nhẹ, vừa chua xót vừa an ủi. Bà đang định mở lời thì giọng điện tử lại vang lên, lần này mang theo chút gấp gáp:
“Bắt đầu điều trị. Xin giữ yên lặng. Xin nhắm mắt lại.”
“…”
Phó Cửu Ca theo phản xạ liếc nhìn Linh Sinh – người đang đứng bên kia giường bệnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngay khi ánh mắt bà chạm đến khuôn mặt cậu trai trẻ ấy, một cảm xúc lạ lùng bất ngờ dâng trào.
Mộng Vân Thường
Phó Cửu Ca trừng to mắt, gần như không thể tin được.
“Đây… đây là…”
Tạ Lãm Châu gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Anh biết em sẽ nhận ra. Đây là con trai của chúng ta.”
Một giây sau, nước mắt trào ra khỏi khoé mắt Phó Cửu Ca.
Bà nắm c.h.ặ.t t.a.y Tạ Lãm Châu, vừa nghẹn ngào vừa tự trách: “Hu hu… con à… mẹ có lỗi với con, mẹ có lỗi với con…”
Bà nhớ lại những ngày tháng bị giam cầm. Khi phát hiện mình mang thai, bà vẫn cố chấp đuổi theo đám tà tu, rồi bị thương nặng, bị sưu hồn, cuối cùng phải phong bế linh thức, giả điên giả dại để bảo vệ một tia tàn thức sót lại.
Chính sự lựa chọn của bà đã khiến đứa con chưa kịp cất tiếng khóc đầu đời đã phải chịu bao cay đắng.
Bà không biết Linh Sinh từng trải qua những gì, nhưng bà tưởng tượng được. Sau khi sinh con ra, bà hoàn toàn mất đi ý thức, mà đứa trẻ ấy... đã sống như thế nào trong tay kẻ thù?
Không ai có thể tưởng tượng nổi.
Trong lòng Phó Cửu Ca tràn ngập hối hận và đau đớn, đến mức không dám ngẩng đầu nhìn vào gương mặt bình thản như băng của Linh Sinh – đứa con mà bà sinh ra, lại không thể bảo vệ.
Cảm giác tội lỗi nhấn chìm bà, từng đợt, từng đợt như sóng ngầm dưới đáy tim.
Nhà họ Phó không biết gì về thân phận thật sự của Linh Sinh, cũng không thể tưởng tượng được anh đã phải trải qua những gì trong quá khứ. Chỉ có Cục Điều tra là rõ ràng mọi chuyện, nhưng họ sẽ không nói với Phó Cửu Ca. Họ tôn trọng quyết định của Linh Sinh.
Bây giờ, người duy nhất ở bên cạnh bà ấy chỉ có Tạ Lãm Châu.
Phó Cửu Ca vội vàng hỏi, giọng run run:
“Lãm Châu, anh biết tên con là gì không? Trước kia nó sống như thế nào?”
Tạ Lãm Châu khẽ thở dài, ánh mắt có phần nặng nề, nhưng anh không định giấu giếm bà nữa.
“Con tên là Thích Linh Sinh. Từ nhỏ đã bị tà tu nhốt trong hang đá. Sau này Thích tiền bối tiêu diệt bọn tà tu, cứu con ra ngoài, đưa về nhà. Cô ấy dạy con đọc chữ, truyền dạy bùa thuật và y thuật, để con có thể sống như một người bình thường, sống tự do và khỏe mạnh trên đời này.”
Nước mắt Phó Cửu Ca rơi lã chã.
“Chúng ta cho con sự sống, nhưng Thích tiền bối mới là người cho con một cuộc đời trọn vẹn,” bà nghẹn ngào nói.
Tạ Lãm Châu im lặng gật đầu. Đó cũng là điều anh luôn cảm nhận. Chính vì thế, từ trước đến nay anh chưa từng có ý kiến với cái tên “Thích Linh Sinh”. Đó là lựa chọn của đứa trẻ ấy, là một người cha chẳng đủ tư cách, anh chỉ biết hoàn toàn tôn trọng.
Phó Cửu Ca ôm mặt khóc không thành tiếng.
Linh Sinh ngồi một bên, mắt nhìn hai người họ đang khóc mà chẳng hiểu rõ cảm xúc trong lòng mình là gì. Anh chỉ cảm thấy có một thứ gì đó rất lạ, rất mơ hồ trôi qua trong lòng ngực—như một làn sóng dịu nhẹ, không rõ tên gọi.
Anh lặng lẽ lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Thích Tuyền.
Thích Tuyền đang tu luyện thì nghe tiếng chuông, cô cúi đầu nhìn màn hình:
[Linh Sinh: Bệnh nhân không chịu phối hợp với y sư, phải làm sao?]
Thích Tuyền: ?
Cô nghi hoặc, mở cửa phòng y tế.
Vừa vào đến nơi, cảnh tượng đầu tiên cô thấy là hai người lớn đang ôm nhau khóc nức nở, còn Linh Sinh thì ngồi một góc, nhìn chằm chằm vào chiếc máy phát âm điện tử, không biết phải làm gì tiếp theo. Vừa thấy cô bước vào, ánh mắt chàng trai liền sáng lên, nhanh chóng đứng dậy như tìm được cứu tinh.
[Mẹ của Linh Sinh khóc thương quá...] Hệ thống cảm khái.
Thích Tuyền bước tới, hỏi: “Chữa xong chưa?”
Linh Sinh lắc đầu, trong mắt lộ vẻ bối rối. Anh đã bấm nút rồi, nhưng bệnh nhân không chịu phối hợp nên không thể bắt đầu trị liệu.
Thích Tuyền quay sang nhìn hai người kia.
Tiếng khóc của Phó Cửu Ca lúc này đã dừng lại. Bà lau nước mắt, có chút xấu hổ, nhẹ giọng nói:
“Xin lỗi, tôi... tôi không kiềm được. Có phải tôi đã làm lỡ việc của các cháu không?”