Nhật Ký Hào Môn

Chương 432



Khu vực bình luận trên livestream đang bùng nổ, bình luận nhảy liên tục như điên:

[Kết hợp Kiếm đạo và Phù đạo! Đây chẳng phải chính là Bùa Hợp Thành do đại lão phát minh sao! Hu hu hu, muốn nghe tiền bối giảng thêm về Bùa Hợp Thành quá!]

[Kiến thức thực chiến quá đỉnh! Hiểu biết của tiền bối về Kiếm đạo đúng là sâu như biển!]

[Được tận mắt chứng kiến sự kết hợp giữa Kiếm đạo và Phù đạo rồi, vậy còn Kiếm đạo và Trận đạo thì sao? Hai đạo này kết hợp thế nào? Tiền bối có giảng trong phần sau không vậy?]

Trên màn hình, Thích Tuyền lấy ra một lá bùa, đưa sát vào ống kính:

"Trong số các bạn, đã ai từng thấy lá bùa này chưa?"

[Chưa từng thấy bao giờ.]

[Chưa nhìn thấy!]

[Á á á! Có phải bùa mới do tiền bối tự chế không?]

[Quỳ lạy! Mở lớp dạy đi mà!]

Thích Tuyền mỉm cười:

"Lá bùa này tôi mới chế mấy hôm trước, tạm thời chưa đặt tên. Hôm nay tôi sẽ hướng dẫn cách vẽ nó. Phù sư nào có mang giấy vẽ bùa, chu sa và bút thì có thể vẽ theo. Ai học được, đảm bảo sẽ có niềm vui bất ngờ."

[Trời ơi hôm nay coi livestream mà như trúng số!]

[Đại lão đúng là không giấu nghề gì hết!]

[Chỉ mình tôi tò mò ‘niềm vui bất ngờ’ là gì à?]

[Tôi cũng muốn biết! Tiếc là không phải phù sư!]

[Phù sư thật là sướng quá đi!]

Được học vẽ một lá bùa mới, lại miễn phí, chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến người ta khao khát.

Mà phù sư vốn quen mang theo đầy đủ dụng cụ – giấy, bút, chu sa – nên nhiều người bắt đầu chuẩn bị ngay.

Mọi ánh mắt chăm chú dán vào màn hình.

Ống kính hạ thấp, quay rõ mặt bàn, chỉ thấy đôi tay của Thích Tuyền đang vẽ.

[Tay của tiền bối… à không, cái cách cầm bút vẽ bùa thật đẹp quá!]

[Muốn l.i.ế.m màn hình luôn, lá bùa này nhìn mê thật!]

[Màu chu sa cũng đẹp dã man.]

Những bình luận kiểu này phần lớn đến từ các Thiên sư không rành Phù đạo.

Còn những phù sư am hiểu thì nín thở dõi theo từng nét vẽ, sợ chớp mắt một cái sẽ lỡ mất bước đi bút quan trọng.

Phù văn được hoàn thành liền mạch. Khi nét vẽ cuối cùng kết thúc, một tia sáng vàng nhạt lóe lên rồi tan biến.

Ngay lập tức, tiếng vỗ tay vang lên rộn ràng khắp các sân tập.

Các phù sư vỗ tay đến đỏ cả tay.

Vẽ xong, Thích Tuyền bắt đầu giảng giải lại cách vẽ. Cô giảng rất kỹ, từng bước một, sâu sắc mà dễ hiểu, nghe xong ai cũng có cảm giác như được khai mở tư duy.

"Các bạn có 10 phút. Ai vẽ được phù văn hoàn chỉnh ngay tại chỗ, sau khi livestream kết thúc hãy nộp cho nhân viên của Cục Điều tra và đăng ký lại."

[Mà nếu không vẽ xong thì sao?]

"Ai chưa xong thì lần học sau nộp cũng được."

Trong phòng làm việc của Cục trưởng, Lý Quốc Diên đang theo dõi livestream mà bật cười thành tiếng.

Thực ra, lá Bùa Đoàn Kết kia mới chính là trọng điểm lớn nhất của buổi phát sóng hôm nay.

Cái tên nói lên tất cả – Bùa Đoàn Kết, là để kêu gọi mọi người cùng tham gia chế tác.

Khắp cả nước có biết bao điều tra viên và Thiên sư, chỉ dựa vào ba người là Thích Tuyền, Linh Sinh và Tạ Lãm Châu thì không đủ đáp ứng nhu cầu.

Cho nên, phải thông qua cách này để mời gọi những phù sư có nhân phẩm và kỹ năng tham gia đóng góp.

Tất nhiên, các kiếm sư và trận pháp sư cũng sẽ được lợi.

Trong những buổi livestream tiếp theo, Thích Tuyền sẽ truyền thụ nhiều kỹ năng chiến đấu khác.

Riêng phần liên quan đến trận pháp được chuẩn bị riêng cho đội ngũ điều tra viên thuộc các Cục Điều tra toàn quốc.

Từ thời điểm này, tất cả Cục Điều tra trên cả nước sẽ chính thức bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Tùy theo tình hình cụ thể của từng khu vực có tà tu, mỗi cục sẽ tự thiết lập kế hoạch hành động phù hợp.

Một tiếng đồng hồ phát sóng trôi qua nhanh chóng. Các Thiên sư xem chưa đã, chẳng ai nỡ rời khỏi màn hình.

"Tại sao tiền bối không lập môn phái riêng vậy chứ? Tôi muốn nghe giảng mỗi ngày luôn ấy!"

"Có lập phái thì cũng không đến lượt anh vô đâu."

"Sao anh dám nói thế!"

"Tu vi anh thấp như vậy, còn lâu mới qua nổi vòng gửi xe!"

Mộng Vân Thường

"Muốn tỷ thí không?"

"Tỷ thí thì tỷ thí!"

Bên phía Quy Nguyên tông, Liễu Khương cùng các sư đệ sư muội quay về, việc đầu tiên là chạy đi gặp chưởng môn.

Cả ba người đều hớn hở, mắt sáng như đèn pha.

Duẫn Dật nhìn mà lòng như có kim châm – đệ tử ngoan của ông, vậy mà bây giờ lại thành fan cuồng của người ta rồi.

Ông nghiêm mặt hỏi:

"Buổi livestream thế nào? Có thu hoạch gì không?"

Liễu Khương hồ hởi:

"Thích tiền bối dạy một trận pháp mới, đệ tử chưa từng thấy bao giờ luôn!"

Sư muội giỏi Phù đạo vui mừng nói thêm:

"Còn hướng dẫn mọi người vẽ một lá bùa hoàn toàn mới nữa!"

Sư đệ chuyên Kiếm đạo đỏ bừng cả mặt:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Hiểu biết của Thích tiền bối về Kiếm đạo đúng là sâu sắc vô cùng!"

Duẫn Dật ngẩn người:

"…Cô ấy thật sự dạy các con mấy thứ đó à?"

Trên đời này, môn phái nào mà chẳng giấu nghề?

Muốn học à? Phải nhập môn, làm đệ tử chính thức mới được truyền thụ.

Ngay cả mấy phù văn cơ bản nhất của Quy Nguyên tông cũng không bao giờ truyền ra ngoài.

Duẫn Dật thật sự không thể tin nổi, có người lại sẵn sàng đem cả đạo pháp, trận pháp, phù văn mới mẻ của mình ra truyền dạy công khai như vậy – mà lại còn là giữa livestream cho thiên hạ cùng biết!

Chỉ trong khoảnh khắc, ông ta đột nhiên cảm thấy một sự kính phục sâu sắc.

So với Thích Tuyền, cả giới huyền môn dường như đều trở nên nhỏ nhen và tầm thường.

Ông ta phất tay ra hiệu cho ba người rời khỏi phòng. Sau một hồi suy nghĩ, trong đầu ông bắt đầu hình thành một vài ý tưởng mơ hồ.

Tại một biệt thự ngoại ô Long Kinh, Nghiêm Phụng Khanh nhíu mày sau khi nghe quản gia báo cáo.

“Bùa mới? Trận pháp mới? Còn truyền dạy cả Kiếm đạo nữa à?”

Quản gia gật đầu xác nhận: “Dù các Thiên sư xem trực tiếp đều giữ kín miệng, nhưng người của chúng ta vẫn moi được một số thông tin từ cách họ trò chuyện. Tổng hợp lại, có thể khẳng định cô ta đã dạy những loại bùa và trận pháp mới.”

“Có dò ra được là loại bùa gì không? Hay trận pháp kiểu gì?” Nghiêm Phụng Khanh hỏi tiếp.

Quản gia lắc đầu: “Nghe nói bọn họ đã ký thỏa thuận bảo mật, không ai dám tiết lộ nội dung cụ thể.”

Một Thiên sư đã ký cam kết như vậy sẽ không dễ dàng phản bội, trừ khi bị đẩy đến bờ vực sống chết. Trong bối cảnh hiện tại, tình hình đã căng thẳng đến mức chỉ cần một tia lửa cũng có thể thổi bùng mọi chuyện. Tổ chức không thể mạo hiểm. Ẩn mình còn hơn lộ diện.

Nghiêm Phụng Khanh hừ lạnh: “Chỉ là chiêu trò mua chuộc lòng người. Bọn họ đang mượn tên tuổi của Thích Tuyền để chiêu mộ thêm lực lượng thôi. Chẳng qua chỉ là một đám Thiên sư cấp thấp, không đáng lo.”

Quản gia gật đầu đồng tình, cũng không coi đó là vấn đề lớn.

Tuy nhiên, ông ta còn một chuyện vẫn chần chừ chưa biết có nên nói hay không.

“Muốn nói gì thì cứ nói.” Ánh mắt Nghiêm Phụng Khanh lạnh đi thấy rõ.

Quản gia hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi nghe được một tin khác... Ở Cục Điều tra có một vị thần y, được đồn là có thể chữa lành tổn thương ở kinh mạch và đan điền. Hơn nữa…”

Ánh mắt Nghiêm Phụng Khanh lập tức trở nên sắc lạnh. Ông ta siết c.h.ặ.t t.a.y vịn xe lăn, giọng nặng trịch: “Hơn nữa cái gì?”

“Nghe nói… Ngay cả gia chủ nhà họ Phó cũng đã đưa em gái tới Cục Điều tra. Dường như hiệu quả điều trị rất khả quan.”

Nghiêm Phụng Khanh sững người trong giây lát, rồi bỗng bật cười lớn, tiếng cười mang theo vẻ giễu cợt.

“Đúng là trò hề. Diễn kịch cũng phải có giới hạn. Lôi cả thần y ra để lừa bịp, đám người huyền môn đúng là hết thuốc chữa rồi. Thế mà cũng tin được à?”

Quản gia dè dặt lên tiếng: “Nhưng nhờ vậy mà uy tín của Cục Điều tra tăng mạnh. Ai cũng biết, một y sư có thể chữa lành kinh mạch và đan điền có giá trị đến mức nào trong mắt Thiên sư…”

Đúng như lời ông ta nói, e rằng chẳng có chưởng môn hay gia chủ nào có thể ngồi yên khi nghe tin như vậy.

Nghiêm Phụng Khanh cắn răng, giọng u ám: “Tôi không tin! Tất cả đều là lừa gạt!”

Quản gia định nói thêm gì đó, nhưng ánh mắt sâu thẳm và nguy hiểm của ông ta khiến ông phải câm lặng.

“Vị kia… còn bao lâu nữa?” Nghiêm Phụng Khanh hỏi.

Quản gia nhíu mày: “Gần đây Cục Điều tra siết chặt kiểm soát. Các trạm kiểm soát mọc lên khắp nơi. Bên Hiệp hội Thiên sư cũng đang giám sát nội bộ rất chặt. Một số việc bị trì hoãn.”

Nghiêm Phụng Khanh lạnh lùng đáp: “Trì hoãn thì đã sao? Cũng sắp đến lúc rồi. Đợi đại hội tỉ thí gia tộc kết thúc, mọi thứ sẽ thay đổi.”

Ánh mắt ông ta lặng lẽ hướng về nơi ở của dòng chính nhà họ Nghiêm. Một nụ cười lạnh lẽo hiện lên trên môi.

Thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt.

Chỉ trong nửa tháng, các Thiên sư theo dõi buổi phát sóng trực tiếp đều thu được lợi ích không nhỏ. Sự tôn kính họ dành cho Thích Tuyền ngày càng lớn, thậm chí đã bắt đầu hình thành lòng trung thành với Cục Điều tra.

Đến ngày phát sóng cuối cùng, nhiều người vẫn lưu luyến không muốn rời đi.

“Cái ghế đó tôi ngồi suốt mười lăm ngày rồi đấy!”

“Còn ai khác nữa đâu!”

“Tôi với ông ngồi sau ngày nào cũng hẹn ra đánh nhau sau giờ học. Đánh riết mà thân nhau luôn.”

“Ê, tiền bối từng nói học vẽ bùa mới sẽ có niềm vui bất ngờ đúng không?”

“Bất ngờ là dạy thêm bùa mới nữa à?”

“Đừng mơ!”

“Vừa nhận được thông báo: Thiên sư nào nộp lại bùa chú vẽ trong thời gian phát sóng sẽ được nhận lại số lượng công cụ chế bùa tương đương, kèm theo một tấm thiệp mời.”

“Tôi không tiếc giấy bùa hay chu sa, nhưng cách làm của Cục Điều tra khiến người ta cảm thấy được tôn trọng.”

“Thiệp mời gì thế?”

“Hình như là cơ hội được vào phòng phát sóng trực tiếp kỳ tới!”

“Thật á? Thật sự hả trời?”

“Thật mà!”

“Hu hu hu sao chỉ có phù sư mới được thế?”

“Chắc là... bùa do phù sư vẽ thực sự có tác dụng rõ rệt?”

“Kiếm sư như tụi tôi cũng đâu có kém!”

“Trận pháp sư tụi tôi cũng có ích đấy chứ!”

Ngay lúc đó, Cục Điều tra chính thức lên tiếng: “Phù sư đã có đóng góp cụ thể, vì vậy được nhận thiệp mời.”

“Chúng tôi cũng muốn góp sức mà! Sao lại cướp mất quyền lựa chọn của tụi tôi? Hu hu hu.”

Cục Điều tra đáp: “Thời cơ đóng góp của các bạn chưa đến. Xin hãy kiên nhẫn. Tất cả Thiên sư có đóng góp đều sẽ được nhận thiệp mời. Đóng góp càng nhiều, phúc lợi càng lớn.”

“Phúc lợi gì cơ?”

Cục Điều tra mỉm cười bí hiểm: “Sau này các bạn sẽ biết.”

Nghe vậy, các Thiên sư ai nấy đều hào hứng, dù có phần tiếc nuối nhưng vẫn lần lượt rời khỏi Cục Điều tra. Trong lòng họ đều siết chặt quyết tâm, chờ đợi thông báo kế tiếp.

Bọn họ không phải kẻ ngốc. Dựa theo những hành động gần đây của Cục Điều tra, gần như tất cả đều đoán được—một chuyện lớn sắp xảy ra.