Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 263: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (21)



Khi ăn cơm, Lý Tam Thuận hỏi: “Ơ, Lưu Trụ đâu? Hình như từ chiều đến giờ tôi không nhìn thấy nó.”

“Lưu Trụ ra ngoài rồi.”

“Ra ngoài à.” Lý Tam Thuận chỉ thuận miệng hỏi như vậy, sau đó không hỏi tiếp nữa.

Lý Tam Thuận không hỏi, Lưu Đại Ngân lại không nhịn được rất muốn chia sẻ: “Tam Thuận, sao ông không hỏi con trai ông đi đâu.”

“Chuyện này thì có gì đâu mà phải hỏi.” Lý Tam Thuận vừa ăn vừa nói: “Lưu Trụ lớn như vậy rồi, chẳng lẽ còn đi lạc được sao?”

Vân Chi

Lưu Đại Ngân cảm thấy không nói ra thì không thoải mái, muốn chia xẻ tin tức để Lý Tam Thuận cũng chung vui với mình.

“Lưu Trụ ra ngoài ăn cơm với Hồng Mai rồi.” Lưu Đại Ngân nói.

“Gì cơ? Bà nói Lưu Trụ với Tiểu Lưu, hai đứa nó… Đại Ngân, chuyện này có thật không? Bà không lừa tôi chứ?”

“Tôi lừa ông làm gì!”

Lưu Đại Ngân vừa ăn cơm vừa nói chuyện với Lý Tam Thuận, cả hai đều cực kỳ phấn chấn.

Lý Khai Nguyên ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, đợi ăn cơm xong, buông đũa xuống rồi, cậu mới hỏi: “Ông bà nội, cha cháu với dì Lưu định ghép lại thành một gia đình ạ?”

Lưu Đại Ngân sửng sốt, bà ấy biết Khai Nguyên là đứa trẻ thông minh, nhưng không ngờ chỉ nghe nói Lưu Trụ ra ngoài ăn cơm với người ta, Khai Nguyên đã nghĩ được như vậy.

“Khai Nguyên, vậy cháu có mong cha cháu và dì Lưu ghép lại thành một gia đình không?” Lưu Đại Ngân hỏi.

Ý kiến của bọn trẻ vô cùng quan trọng, nếu bọn trẻ không đồng ý, Lưu Đại Ngân thật sự không biết nên làm gì bây giờ.

Lý Khai Nguyên đã ăn xong rồi, nghe Lưu Đại Ngân hỏi như vậy, cậu bé trả lời trịnh trọng như người lớn: “Ông bà nội, lần trước cha cháu dẫn cháu với Khai Lâm đi chơi với dì Lữ, cũng vì muốn thành lập gia định với dì Lữ nhỉ? Nhưng mà vì cháu và Khai Nguyên, nên cha cháu với dì Lữ không thành đôi được. Lần này cha cháu muốn lập gia đình với dì Lưu, cháu không có ý kiến gì.”

Lưu Đại Ngân đã từng nghĩ, nếu con trai tái hôn thật, khả năng cháu trai sẽ hơi mất mát, nhưng không ngờ Khai Nguyên còn nhỏ tuổi lại có thể nghĩ thoáng như vậy.

Lưu Đại Ngân xoa đầu Khai Lâm, lại xoa đầu Khai Nguyên, nói: “Dù cha cháu có kết hôn, thì đó cũng là chuyện của cha cháu. Dì Lưu kết hôn với cha cháu rồi, cháu cứ coi dì ấy như một người thân bình thường là được.”

Lý Khai Nguyên gật đầu: “Bà nội, cháu biết rồi. Nếu dì Lưu gả cho cha cháu thật, chúng cháu sẽ coi dì ấy như người thân bình thường, sẽ không quá nhiệt tình, cũng không quá lạnh nhạt, cứ thuận theo tự nhiên thôi.”

“Khai Nguyên nói đúng, thuận theo tự nhiên là được.” Lý Tam Thuận thu dọn bàn ăn, nói: “Có ông với bà nội cháu ở đây, sẽ không có ai khiến cháu với Khai Lâm phải chịu ấm ức.”

Lý Lưu Trụ mời Lưu Hồng Mai ăn cơm, sau đó đi xem phim, đợi xem phim xong cũng hơn chín giờ rồi. Có không ít người vẫn đang hóng mát trên đường, hai người vừa dắt xe đi, vừa thảo luận về bộ phim ban nãy.

“Lưu Trụ, hôm nay anh đưa em về nhà được không?”

“Được chứ, vốn dĩ anh cũng định đưa em về nhà mà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Khi gần tới nhà họ Lưu, Lưu Hồng Mai cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Hàng xóm quanh nhà em tương đối đông người.”

Đợi khi đi tới đầu hẻm nhà họ Lưu, Lý Lưu Trụ đã hiểu ý Lưu Hồng Mai muốn nói.

Có một đám người đang ngồi chơi ở đầu con hẻm, có già có trẻ, có nam có nữ, bọn nhỏ chạy tới chạy lui quanh người ông bà cha mẹ, người lớn thì phe phẩy cây quạt hương bồ nói chuyện phiếm.

Lưu Hồng Mai và Lý Lưu Trụ vừa xuất hiện, đã lôi kéo sự chú ý của mọi người.

“Hồng Mai, cháu về rồi à, vừa đi chơi đâu thế?”

“Hồng Mai, đây là bạn trai cháu à?”

“Ơ, chẳng phải ông chủ nhỏ của cửa hàng gà nướng nhà họ Lý đây sao? Hai đứa quen nhau à?”

Lưu Hồng Mai cười nói: “Anh ấy sợ cháu xảy ra chuyện trên đường, nên đưa cháu về nhà.”

Lưu Hồng Mai không trả lời thẳng vào vấn đề, nhưng câu nói “Sợ cháu xảy ra chuyện nên đưa cháu về nhà” đã nói rõ quan hệ giữa cô ta và Lý Lưu Trụ rồi.

Lý Lưu Trụ không luống cuống chút nào, vẫn tươi cười trả lời: “Cháu không yên tâm để Hồng Mai ra về một mình, nên đưa cô ấy về.”

Đám người đang hóng mát cười trêu chọc đôi bạn trẻ một lúc, nhưng mà hai người đều độc thân, tìm hiểu nhau cũng không có vấn đề gì.

Lý Lưu Trụ về nhà, Lưu Đại Ngân, Lý Tam Thuận và hai đứa nhỏ đều đang ngồi trong phòng khách chờ anh ta.

Lý Lưu Trụ vừa vào phòng, Lý Khai Lâm đã chạy tới ôm lấy chân anh ta, hỏi: “Cha, cha với dì Lưu đang yêu nhau à?”

Lý Khai Lâm nói thẳng ra như vậy, nhất thời khiến Lý Lưu Trụ không biết trả lời ra sao.

Hôm qua anh ta mới xác định quan hệ với Lưu Hồng Mai, vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để nói với hai đứa nhỏ.

Sao hai đứa nhỏ lại biết nhỉ? Anh ta dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cha mẹ mình.

Lưu Đại Ngân: “Mẹ nói với cha con, con ra ngoài ăn cơm với Hồng Mai, Khai Nguyên nghe hiểu ý, nên Khai Lâm cũng biết chuyện.”

Lý Lưu Trụ bế Khai Lâm lên, ngồi xuống ghế sô pha, nói: “Cha dẫn Khai Nguyên, Khai Lâm theo, dì Lưu dẫn Văn Nhân theo, chúng ta cùng nhau tạo thành một gia đình mới, có được không?”

Lý Khai Lâm hỏi: “Vậy sau này dì Lưu chính là mẹ mới của con ạ?”

Lý Lưu Trụ gật đầu: “Ừ.”

Đột nhiên Lý Khai Nguyên mở miệng hỏi: “Cha, nếu cha với dì Lưu thật sự xây dựng một gia đình mới, con có thể tiếp tục gọi dì ấy là dì Lưu không? Con không muốn gọi dì Lưu là mẹ.”

Con trai lớn luôn có chính kiến của mình, Lý Lưu Trụ không rối rắm về vấn đề này, lập tức gật đầu: “Được chứ, Khai Nguyên không muốn gọi mẹ, thì cứ gọi là dì Lưu cũng được.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com