Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 266: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (24)



Xây nhà máy trong nhà mình chắc chắn không được, vì không đủ diện tích, phải tìm nơi khác để xây dựng.

Lưu Đại Ngân tìm kiếm nửa năm, mới tìm được nơi để xây dựng nhà máy. Chủ yếu là vì bà ấy không muốn xây nhà máy ở nơi quá xa tỉnh thành, tốt nhất là xây trong tỉnh thành luôn, nếu không ở tỉnh thành thì cũng phải là nơi đông đúc. Bởi vì ở trong tỉnh thành, từ điện nước đến giao thông đều tốt hơn vùng ngoại thành nhiều.

Nơi Lưu Đại Ngân tìm được là một nhà xưởng quốc doanh bỏ hoang, vì nhà xưởng này phát triển tốt, nên xưởng này không đủ dùng nữa, bọn họ đã chuyển sang nơi khác rồi, nhà xưởng đó đang bỏ không.

Trong nhà xưởng này đã có sẵn điện nước, giao thông cũng thuận tiện, chỉ là nhà xưởng hơi cũ nát. Lưu Đại Ngân ngẫu nhiên nghe được bọn họ đang muốn cho thuê nhà xưởng này, nhưng bà ấy muốn mua lại nó.

Bởi vì nhà xưởng này là nhà xưởng quốc doanh cũ, nên người ta chỉ cho thuê chứ không bán, Lưu Đại Ngân đi gặp lãnh đạo nhà xưởng rất nhiều lần, vẫn không thể thuyết phục được bọn họ. Mãi cho đến sau này, khi nhà xưởng bọn họ muốn nhập một lô thiết bị mới, nhưng mà tài chính không đủ, lãnh đạo nhà xưởng mới nhớ tới khu nhà xưởng cũ, định đem nó ra bán đấu giá, cuối cùng Lưu Đại Ngân là người mua được.

Nhưng mà nhà xưởng này thật sự quá cũ rồi, hơn nữa còn bỏ trống nhiều năm, đã có vài chỗ bị dột nước. Nếu để cho công nhân ở, thì chỉ cần dọn dẹp qua loa là được. Nhưng để sản xuất thì không thể, bởi vì Lưu Đại Ngân làm về thực phẩm, không thể qua loa với những thứ bỏ vào miệng.

Lưu Đại Ngân vung tay, dứt khoát phá bỏ đi xây dựng lại.

Trong tay bà ấy còn mười mấy vạn, xây lại nhà xưởng chắc là không thành vấn đề. Còn về tiền nhập máy móc sau này, Lưu Đại Ngân cũng nghĩ kỹ rồi.

Nhà xưởng lần này không giống nhà xưởng bà ấy xây dựng ở phía nam, nhà xưởng ở phía nam là nhà xưởng cho thuê, chỉ cần xây lên là được. Còn nhà xưởng này là nhà xưởng cho mình dùng, nên mọi thứ đều phải cẩn thận.

Để xây dựng tốt nhà xưởng này, Lưu Đại Ngân lấy ra một vạn đồng, mời nhân viên thiết kế kiến trúc chuyên nghiệp đến thiết kế nhà xưởng cho bà ấy.

Nói chung là việc mang tính chuyên nghiệp, cần người có chuyên môn làm.

Đương nhiên Lưu Đại Ngân cũng đã nói với người nh chuyện mình muốn xây dựng nhà máy. Người trong nhà đều ủng hộ bà ấy, trong số đó người ủng hộ nhiều nhất lại là Tiêu Văn Nhân.

Lúc ấy Lý Tam Thuận chỉ hỏi mấy câu, rồi nói: “Đại Ngân, chuyện buôn bán trong nhà bà cứ quyết định là được, bà nói sao, chúng tôi làm vậy.”

Lý Lưu Trụ với Lưu Hồng Mai cũng tỏ vẻ ủng hộ, Khai Nguyên, Khai Lâm cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng Tiêu Văn Nhân, biểu hiện của cô ta thật sự hơi khoa trương.

“Cho dù bà nội làm gì, Nhân Nhân đều ủng hộ bà nội.” Tiêu Văn Nhân nghiêng đầu cười nói.

Dáng vẻ lúc đó của cô ta rất đáng yêu, nhưng Lưu Đại Ngân lại cảm thấy, biểu hiện của cô ta khiến bà ấy không thoải mái.

Khi ấy, mắt cô ta sáng lấp lánh, cười nhìn Lưu Đại Ngân, không biết tại sao, Lưu Đại Ngân lại cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Vân Chi

Giống như bà ấy là con mồi bị Tiêu Văn Nhân theo dõi, chắc chắn đứa bé kia muốn đạt được thứ gì đó từ bà ấy, không lấy được sẽ không bỏ qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lưu Đại Ngân đã sống quá nửa đời người rồi, có đôi khi trực giác của bà ấy vô cùng chính xác, Tiêu Văn Nhân này thật sự không đơn giản.

Nhưng mà dù nghĩ cô ta không đơn giản, Lưu Đại Ngân cũng không thể làm gì cô ta chỉ vì trực giác của mình, dù sao mẹ cô ta cũng đã kết hôn với con trai mà ấy, chẳng lẽ lại bắt con trai mình ly hôn?

Có điều bà ấy cũng đề phòng Tiêu Văn Nhân, có rất nhiều việc lớn trong nhà, Lưu Đại Ngân đều không nói trước mặt cô ta, chỉ nói cho Lý Tam Thuận.

Trước kia Lưu Đại Ngân cảm thấy Tiêu Văn Nhân là một đứa trẻ, mẹ cô ta đã gả tới nhà mình rồi, vậy thì mẹ con cô ta cũng là một phần của nhà họ Lý, nói chuyện gì đó trước mặt bọn họ cũng không sao.

Nhưng bây giờ Lưu Đại Ngân không nghĩ như vậy nữa, có những chuyện, không nói trước mặt Tiêu Văn Nhân vẫn tốt hơn.

Chuông điện thoại trong nhà vang lên, Lưu Đại Ngân thuận tay nghe máy: “A lô, ai thế?”

Đầu bên kia điện thoại là giọng của một người đàn ông trung niên: “Xin hỏi đây có phải nhà của bạn học Chu Hữu Lợi không?”

Chu Hữu Lợi là cháu ngoại của Lưu Đại Ngân, đang học trung học ở tỉnh thành, ở ngay tại nhà Lưu Đại Ngân.

Thành tích học tập của cậu ấy rất khá, còn thi đỗ trường trung học của tỉnh, cả nhà Lưu Đại Ngân và nhà con gái Lý Liên Hoa đều rất vui mừng, Lưu Đại Ngân còn khen thưởng cho cậu ấy một chiếc xe đạp mới.

Lúc ở trong thôn, thành tích học tập của cháu ngoại luôn đứng đầu, nhưng lên tỉnh thành lại sắp không theo kịp bạn học, Lưu Đại Ngân còn cố ý mời gia sư cho cậu, chuyên dạy bù những kiến thức còn thiếu sót.

Chu Hữu Lợi thông minh từ nhỏ, còn được gia sư dạy bù, rất nhanh đã theo kịp tiến độ học tập trong trường, lần trước còn thi đứng thứ sáu trong cả lớp.

Bây giờ giáo viên gọi điện thoại tới, không biết có chuyện gì nhỉ?

Lưu Đại Ngân vội nói: “Tôi là phụ huynh của em Chu Hữu Lợi, thằng bé đã xảy ra chuyện gì ở trường học sao?”

“Cậu ấy đánh nhau với bạn hc trong trường, mời chị tới văn phòng trường một chuyến.”

“Được, chúng tôi sẽ đến ngay.”

Cúp điện thoại, Lưu Đại Ngân gọi Lý Tam Thuận tới, hai người lập tức đạp xe đi đến trường trung học số hai của tỉnh.

Lưu Đại Ngân biết cháu ngoại học ở lớp nào, nhưng không biết văn phòng trường ở đâu, bà ấy phải hỏi một bạn học mới tìm được văn phòng của giáo viên.

Văn phòng trường nằm trên tầng ba, Lưu Đại Ngân vừa lên tầng ba đã nghe thấy tiếng phụ nữ mắng chửi truyền ra từ một căn phòng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com