Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 270: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (28)



Người trong nhà biết Lưu Đại Ngân muốn học lái xe, không có ai phản đối. Khai Nguyên hỏi: “Bà nội, bà định học lái xe ạ? Nhà chúng ta sắp mua xe sao?”

Lưu Đại Ngân cười ha hả: “Bà nội thi lấy bằng lái trước, tạm thời chưa mua xe.”

Vân Chi

Ngẫm nghĩ một lát, Lý Lưu Trụ nói: “Mẹ, hay là con cũng đi thi bằng lái xe nhé?”

“Nếu con thích thì đi thôi, tuy rằng hiện tại chúng ta vẫn chưa mua được xe con, nhưng biết đâu sau này sẽ mua thì sao.”

Lưu Đại Ngân không nói chơi, bởi vì trong mấy quyển sách bà ấy mơ thấy đều viết, sau này quốc gia sẽ có rất nhiều xe con, gần như nhà nào cũng có xe, nam nữ trẻ tuổi ai cũng biết lái.

Khi Lưu Hồng Mai về nhà, cũng nói với mẹ mình chuyện mẹ chồng định đi học bằng lái xe. Bà ngoại Lưu đang nhặt rau, tay run lên hỏi lại: “Mẹ chồng con lớn tuổi như vậy rồi còn muốn học bằng lái xe? Nhưng mà, nhà con đã có ô tô đâu, hay là mẹ chồng con định mua một chiếc?”

Lưu Hồng Mai nhặt rau giúp mẹ cô ta, đáp: “Mẹ chông con chưa nói đến chuyện này, nhưng mà Khai Nguyên có hỏi có phải nhà mình định mua ô tô không, bà ấy không phủ nhận.”

“Một chiếc ô tô phải bao nhiêu tiền chứ…” Bà ngoại Lưu cũng không biết rốt cuộc phải bỏ ra bao nhiêu tiền mới mua được một chiếc ô tô, nhưng đã từng nghe người ta nói qua giá cả đại khái: “Mẹ nghe người ta nói, ô tô rẻ nhất cũng phải hơn ba vạn đó, mẹ chồng con có nhiều tiền như vậy à?”

Rốt cuộc cha mẹ chồng có bao nhiêu tiền, chính Lưu Hồng Mai cũng không biết.

“Con nghe Lưu Trụ nói, việc làm ăn trong nhà mỗi ngày kiếm được ít nhất là bốn năm trăm, nếu tính như vậy thì mua một chiếc ô tô cũng không thành vấn đề.”

Một ngày kiếm được bốn năm trăm, vậy một tháng là bao nhiêu chứ…

Bà ngoại Lưu không nhặt rau nữa, mà bẻ đầu ngón tay tính toán. Một ngày bốn trăm, mười ngày chính là bốn nghìn, một tháng là một vạn hai, trừ đi tiền lương công nhân gì đó, phải còn một vạn nhỉ?

Ôi mẹ ơi, trước kia bà ta chỉ biết nhà họ Lý có tiền, nhưng không ngờ nhà họ Lý lại có nhiều tiền như vậy.

Một năm có thể kiếm mười mấy vạn đồng là khái niệm gì? Tiền lương một năm của cả nhà bọn họ cộng lại cũng chỉ hơn hai ngàn đồng một chút, bọn họ phải không ăn không uống tích cóp năm mươi năm mới được mười vạn đồng, thế mà nhà họ Lý chỉ kiếm một năm đã có được số tiềnấy.

Xem ra việc hôn nhân này của con gái là gả đúng rồi, quan tâm đối phương là công nhân hay nông dân làm gì, chỉ cần có tiền, là có thể cho Hồng Mai và Nhân Nhân có được cuộc sống tốt lành rồi.

Vợ chồng Lý Tam Thuận đều không còn nhỏ, chắc chỉ làm thêm được vài năm nữa thôi, sau này tất cả đều truyền lại cho con rể, đến lúc đó nhà bà ta cũng có thể thơm lây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Nghĩ đến đây, bà ngoại Lưu không bình tĩnh nổi. Bà ta vội hỏi: “Hồng Mai, chuyện làm ăn của nhà chồng con là do ai quản lý? Là cha mẹ chồng con à? Lưu Trụ có xen vào không?”

Nói đến chuyện này, trong lòng Lưu Hồng Mai cũng hơi bất mãn. Cha mẹ chồng đề phòng cô ta thì không nói làm gì, nhưng mà đề phòng cả chồng cô ta thì hơi quá đáng rồi.

“Chuyện làm ăn trong nhà đều do mẹ chồng con quản lý, ngay cả cha chồng con cũng không nhúng tay vào càng khỏi nói đến Lưu Trụ. Anh ấy đừng nói, anh ấy không quản được, cũng không muốn quản.”

Bà ngoại Lưu càng nhiệt tình hơn: “Nếu Lưu Trụ không quản lý được, hay là con quản lý thay đi. Sau này con dỗ dành mẹ chồng con nhiều vào, cũng theo bà ấy học hỏi thêm, nếu bà ấy giao việc làm ăn cho con thì tốt.”

“Mẹ, mẹ nói cái gì thế!” Thật ra trong lòng Lưu Hồng Mai cũng từng có ý nghĩ như vậy, nhưng mà ý nghĩ này không thực tế.

“Con với Lưu Trụ mới kết hôn chưa lâu, còn là cưới lần hai, đến một đứa con chung cũng không có, sao mẹ chồng con có thể giao việc làm ăn cho con?”

“Con nói cũng đúng.” Bà ngoại Lưu đã nhặt rau xong: “Hồng Mai, hay là con với Lưu Trụ sinh một đứa nữa đi?”

Thật ra Lưu Hồng Mai cũng từng suy nghĩ về vấn đề này rồi, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua.

“Mẹ, con là công nhân, dựa theo quy định chỉ được sinh một đứa, nếu như Lưu Trụ chưa có con còn dễ nói, như vậy có thể sinh thêm một đứa. Nhưng mà anh ấy có hai đứa con trai rồi, con cũng có ột đứa rồi, dựa theo quy định thì không được sinh thêm, nếu như sinh thêm chắc chắn con sẽ mất việc.”

“Tiền lương của con một tháng cũng chỉ mấy chục đồng, mẹ chồng con thì kiếm được nhiều như vậy, nếu như con sinh thêm cháu cho bà ấy, chẳng lẽ tiền bà ấy cho con còn không bằng tiền con tự kiếm sao? Vốn dĩ mẹ không định khuyên con sinh thêm đứa nữa đâu, tiền lương của Lưu Trụ cao, hai đứa con của cậu ta thì không cần các con phải bỏ tiền ra, các con có thể bồi dưỡng Nhân Nhân thật tốt. Nhưng hôm nay nghe con nói mẹ mới biết, hóa ra mẹ chồng con kiếm được nhiều tiền như vậy. Thế này thì con sinh thêm một đứa nữa cũng tốt, vợ chồng không có một đứa con chung, khó mà đồng lòng được.” Bà ngoại Lưu khuyên bảo con gái.

“Mẹ, con đã suy nghĩ cẩn thận chuyện sinh thêm hay kkhoong sinh nữa rồi, không sinh thêm vẫn tốt hơn. Nếu thật sự sinh thêm một đứa, chắc chắn con sẽ mất việc, đến lúc đó chỉ có thể ngửa tay xin tiền người ta, hơn nữa, chuyện làm ăn của nhà họ Lý đều nằm trong tay cha m chồng con, bọn họ đã có hai đứa cháu trai rồi, dù con có sinh một đứa con trai nữa, thì cũng vậy thôi. Nếu như sinh con gái, vậy thì càng khỏi phải nói, đến lúc đó coi như xôi hỏng bỏng không, con mất việc làm rồi chỉ có thể dựa vào người nhà họ Lý, cuộc sống sẽ càng khốn khó. Hiện tại, tiền lương của con với Lưu Trụ cộng lại cũng hơn hai trăm đồng, ăn uống đều ở nhà, có thể tích cóp không ít tiền, thà con nuôi dạy Nhân Nhân thật tốt còn hơn sinh thêm một đứa rồi bị đuổi việc.”

Bà ngoại Lưu thở dài: “Vậy thì tùy con, nhưng mà con cũng phải để ý, nhớ nắm chặt tiền lương của Lưu Trụ trong tay mình đấy.”

“Mẹ, chuyện này còn cần mẹ nói sao. Từ khi kết hôn, anh ấy đã giao hết tiền lương cho con rồi.”

Bà ngoại Lưu nhẩm tính trong lòng, tiền lương của con gái với con rể là hơn hai trăm đồng một tháng, vậy mỗi tháng ít nhất phải tiết kiệm được hơn một trăm đồng, bọn họ kết hôn hơn nữa năm rồi, chắc đã tiết kiệm được hơn một ngàn đồng rồi nhỉ?

Mấy hôm trước con trai về nhà nói, nhà máy lại sắp phân nhà, khả năng anh ta cũng được chia một căn hộ, nhưng mà phải nộp thêm mấy trăm đồng, vẫn chưa biết kiếm đâu ra số tiền ấy…

Đợi con trai tan làm về nhà, bà ta phải nói với con trai một câu mới được. Bảo nó cứ mượn tiền của Hồng Mai trước, đợi có tiền rồi trả lại sau.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com