Thấy cha mẹ chồng đã đồng ý, Lưu Hồng Mai vội vàng tỏ rõ quyết tâm: “Cha mẹ, cha mẹ cứ yên tâm, con với Lưu Trụ sẽ làm việc chăm chỉ.”
“Mẹ tin con với Lưu Trụ sẽ làm tốt việc này. Hai đứa nói đã tìm được đầu bếp rồi, đầu bếp kia từng làm việc ở nơi nào?”
Lý Lưu Trụ nói: “Đầu bếp kia họ Ngũ, trước đây từng làm đầu bếp trong tiệm cơm quốc doanh lớn nhất ở tỉnh thành chúng ta, bây giờ đã về hưu lai muốn tìm việc làm. Hồng Mai là họ hàng xa nhà ông ấy, nghe nói Hồng Mai muốn mời mình tới làm đầu bếp quán ăn, ông ấy đã đồng ý.”
“Vậy là tốt rồi, đã có đầu bếp, những việc còn lại đều dễ làm.” Ăn xong mấy cái sủi cảo, Lưu Đại Ngân lại hỏi: “Lưu Trụ, mỗi quán ăn mở ra đều phải có món đặc biệt của mình, con đã nghĩ ra món đặc biệt cho quán ăn của con chưa?”
“Mẹ, con đã nghĩ kỹ rồi, con sẽ bán lẩu. Đầu bếp kia có mấy loại công thức nước lẩu đặc biệt, con đã nói với ông ấy rồi, ông ấy sẽ bán công thức cho con, sau khi ông ấy tới con sẽ trả lương cao cho ông ấy, còn nhận cả con trai út của ông ấy vào làm việc trong quán ăn.”
Cách làm này cũng khá hay, hiện tại tỉnh thành vẫn chưa có quán chuyên về lẩu, nếu con trai bà ấy mở ra, vậy thì chính là quán lẩu đầu tiên của tỉnh thành.
Lưu Đại Ngân cười nói: “Ừ, con mở quán lẩu rồi, sau này nhà máy có hoạt động gì mẹ đều tổ chức ở quán lẩu của con. Phải rồi Lưu Trụ, món lẩu quan trọng nhất là nước dùng, dù đầu bếp đã đồng ý bán công thức cho con rồi, con đừng vì vậy mà chủ quan, phải tự mình học cách nấu nước dùng, còn phải tự mình nghiên cứu công thức nước dùng mới.”
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, chuyện này con đều biết.”
Muốn mở quán lẩu, thì tất nhiên Lưu Hồng Mai phải nghỉ việc rồi. Khi cô ta xin nghỉ, lãnh đạo trong xưởng cũng không ý kiến gì, ai chẳng biết Lưu Hồng Mai gả cho người có tiền chứ, chút tiền lương của nhà máy căn bản chẳng đáng gì.
Lúc cô ta vừa kết hôn, còn có người trong nhà máy cười nhạo sau lưng cô ta, nói công nhân của nhà xưởng quốc doanh lại đi gả cho một thằng nông dân đã có hai đứa con trai, đầu óc cô ta có vấn đề rồi. Nhưng sự thật chứng minh, không phải đầu óc Lưu Hồng Mai có vấn đề, mà là quá thông minh. Nông dân thì làm sao, chỉ cần có nhiều tiền có thể cho cô ta cuộc sống tốt lành và đối xử tốt với cô ta là được.
Hiện tại lương thưởng trong nhà máy không tốt lắm, có công nhân nào là không phải ăn tiêu tằn tiện đâu, có được cuộc sống tốt đẹp như Lưu Hồng Mai, cả nhà máy này cũng không có được mấy người.
Ra khỏi phòng làm việc của giám đốc nhà xưởng, trên đường đi Lưu Hồng Mai gặp không ít đồng nghiệp của mình.
“Hồng Mai, cô tìm giám đốc làm gì thế?”
Lưu Hồng Mai cười nói: “Không phải việc gì quan trọng, tôi đến tìm giám đốc để đưa đơn xin thôi việc.”
“Cô nói gì cơ? Hồng Mai, cô xin nghỉ việc à?” Đồng nghiệp trợn tròn mắt, giống như không dám tin.
“Ừ, xin nghỉ việc. Chồng tôi nói quá vất vả, không cho tôi đi làm nữa.” Lưu Hồng Mai cười nói.
“Vậy nghỉ việc rồi, cô ở nhà làm gì?” Nói xong đồng nghiệp lại cảm thấy lời này của mình không ổn lắm. Nhà người ta có tiền mà, ở nhà muốn làm gì mà chẳng được. Lưu Hồng Mai cũng chướng mắt chút tiền lương này, nên nói nghỉ là nghỉ ngay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lưu Hồng Mai cười đáp: “Tôi với Lưu Trụ định mở một quán ăn, anh ấy bận bán gà nướng không lo liệu được hết mọi việc, đã giao quán ăn cho tôi quản lý, nên tôi đành phải nghỉ việc. Đợi sau này quán khai trương rồi, các cô nhớ đến ủng hộ đấy nhé.”
“Nhất định rồi, sau này khi tụ họp chúng tôi sẽ đến quán ăn nhà cô, đến lúc đó nhớ phải giảm giá cho chúng tôi đấy.”
Sau đó Lưu Hồng Mai lại gặp thêm vài người đồng nghiệp nữa, trong lúc chào hỏi cũng nói ra chuyện của mình. Không lâu sau, quá nửa nhà xưởng đã biết chuyện cô ta xin nghỉ việc.
Người lớn tuổi thở dài, người trẻ tuổi thì hâm mộ, nhưng mà Lưu Hồng Mai không thèm quan tâm bọn họ nói gì sau lưng mình.
Con trai muốn mở quán ăn, Lưu Đại Ngân không nhúng tay nhiều, Lý Lưu Trụ đã kết hôn rồi, tự mình quyết định mình muốn làm gì là được, Lưu Đại Ngân không muốn xen vào.
Vân Chi
Doanh số bán mì ăn liền của nhà máy vô cùng khả quan, Lưu Đại Ngân phải cho công nhân tăng ca thêm hai tiếng mỗi ngày, lương tăng ca bằng một phần ba lương chính thức.
Ngoài ra trong xưởng cũng đã xây thêm căng tin, công nhân muốn ăn cơm cũng tiện. Việc còn lại là tuyển thêm người, nhưng mà lần này không phải tuyển công nhân bình thường mà là nhân viên quản lý, nhân viên có bằng cấp cao.
Nghĩ đến việc này, Lưu Đại Ngân lại thấy đau đầu. Hiện tại sinh viên đại học chuyên ngành đều được trường học phân phối công việc, ai thèm tới công ty tư nhân làm việc chứ.
Cho dù Lưu Đại Ngân đã đưa ra mức lương rất cao, nhưng vẫn không có ai nhận lời.
Chuyện này khiến Lưu Đại Ngân u sầu không thôi.
Lý Khai Nguyên đang nghịch máy tính trong phòng, vừa đến giờ là cậu tự giác tắt máy tính không cần Lưu Đại Ngân nhắc nhở, trông thấy hai đầu lông mày của Lưu Đại Ngân nhíu chặt vào nhau, Lý Khai Nguyên tò mò hỏi: “Bà nội, bà làm sao vậy?”
Lý Khai Nguyên rất thông minh, Lưu Đại Ngân rất hay nói chuyện công việc với cậu ấy, không phải vì muốn Lý Khai Nguyên đưa ra ý kiến, chỉ muốn cậu ấy nghe để hiểu biết thêm mà thôi. Trong lòng Lưu Đại Ngân đã coi Lý Khai Nguyên là người thừa kế của mình rồi.
Nếu nhà máy phát triển lớn hơn, Lưu Đại Ngân cũng già rồi, bà ấy nghĩ mình sẽ để lại nhà máy cho Khai Nguyên.
Lưu Đại Ngân có bốn người con, nói thật ra thì bốn người con này đều không phải người có thể làm việc lớn, giao nhà máy cho bọn họ là chuyện không thực tế. Cho nên muốn tìm người thừa kế, thì chỉ có thể tìm từ đám cháu.
Trong số đó Khai Nguyên là thích hợp nhất. Khai Nguyên học giỏi, còn thông mình, khi Lưu Đại Ngân nói chuyện nhà máy với cậu ấy, cậu ấy không chỉ nghe hiểu, thi thoảng còn đưa ra một vài kiến nghị nho nhỏ cho Lưu Đại Ngân. Tuy rằng những kiến nghị nho nhỏ đó đều không đáng gì, nhưng Khai Nguyên mới bao nhiêu tuổi chứ? Ở độ tuổi này đã có được ý nghĩ như vậy, thật sự rất hiếm có.
Những đứa cháu khác thì căn bản không thích nghe Lưu Đại Ngân nhắc đến chuyện nhà máy, càng khỏi nói tới việc đưa ra ý kiến.
Ví dụ như Chu Hữu Lợi, cậu ấy lớn hơn Lý Khai Nguyên mấy tuổi, nhưng khi Lưu Đại Ngân thảo luận chuyện nhà máy với cậu ấy, cậu ấy lại không hứng thú chút nào, chỉ biết ngồi đó lắng nghe.