Lý Lưu Trụ gật đầu: “Lần này Nhậm Tân khiến nhà máy tổn thất mười mấy vạn, còn ảnh hưởng nặng nề tới danh dự của nhà xưởng, hậu quả quá nghiêm trọng.”
Bà ngoại Lưu nhìn chằm chằm vào Lý Lưu Trụ, hỏi: “Có phải tối hôm qua mẹ con đã gọi điện thoại cho con, khuyên mẹ đừng đến cầu xin không?”
Lý Lưu Trụ ậm ừ một tiếng: “Vâng.”
“Mẹ con…” Một lúc lâu sau, bà ngoại Lưu mới nói: “Nhậm Tân là cháu trai ruột của mẹ, mẹ không thể trơ mắt nhìn cuộc đời nó bị phá hỏng.”
Lý Lưu Trụ ăn ngay nói thật: “Khi cậu ta bước chân lên con đường này thì chính cậu ta đã tự hủy hoại cuộc đời mình rồi.
Thấy bà ngoại Lưu không nói gì, Lý Lưu Trụ đứng dậy chào: “Mẹ, con phải về rồi, cửa hàng gà nướng và tiệm lẩu không có ai trông coi.”
Đợi Lý Lưu Trụ đi khỏi, bà ngoại Lưu lại hỏi con gái mình: “Hồng Mai, mẹ chồng con thật sự đã nói, bảo mẹ đừng tới cầu xin à?”
Lưu Hồng Mai ngồi trên ghế, hai tay xoa bụng: “Mẹ, mẹ chồng con dặn mẹ đừng tới cũng vì tốt cho mẹ. Nếu mẹ tới cầu xin giúp em họ, thì mẹ chồng con phải làm sao? Không đồng ý, chẳng phải khiến mẹ khó xử à? Đồng ý thì không có khả năng.”
Bà ngoại Lưu muốn nói thêm gì đó, nhưng môi mấp máy mãi vẫn không nói nên lời.
“Mẹ, nhà máy bị tổn thất hơn mười mấy vạn, mẹ nói phải làm sao? Bảo em họ bồi thường, nhà cậu lấy ra được nhiều tiền như vậy không? Nếu như có người trộm của mẹ mười mấy vạn, mẹ sẽ buông tha cho tên trộm kia chứ?”
Bà ngoại Lưu lập tức phản bác: “Mẹ lấy đâu ra mười mấy vạn…”
Lưu Hồng Mai: “Con chỉ đang ví dụ thôi mà. Em họ cũng thật là, sống yên ổn không muốn lại đi đường ngang ngõ tắt, đi còn đi không khéo để người ta bắt được.”
“Hồng Mai, mẹ biết trong lòng con oán hận Nhậm Tân, chuyện nó gây ra khiến con không dám ngẩng đầu ở nhà chồng, nhưng dù sao nó cũng là em họ con, con nói khéo với mẹ chồng con giúp nó đi.”
“Con nói mẹ chồng con sẽ nghe sao? Mẹ, mẹ đừng coi trọng con quá.”
Bà ngoại Lưu cười nịnh nọt con gái: “Hồng Mai, trong bụng con đang mang cháu trai nhà họ Lý bọn họ, lời nói của con chắc chắn có trọng lượng, con giúp Nhậm Tân đi mà.”
Lưu Hồng Mai xoa bụng ngẫm nghĩ, rồi nói: “Mẹ, Nhậm Tân là em họ con, con có thể khoanh tay đứng nhìn sao? Chẳng qua hiện tại vẫn chưa phải lúc. Chuyện của cậu ta vừa mới xảy ra, đợi thêm vài ngày nữa, khi hơi lắng xuống rồi, con sẽ thử nói với mẹ con xem sao.”
“Ừ, Hồng Mai, con nhớ phải nói đấy nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm. Nhưng mà…” Lưu Hồng Mai đổi giọng: “Mẹ, mẹ đừng dẫn bác bá đến tìm mẹ chồng con, bà ấy đã bảo con với Lưu Trụ nhắn trước với mẹ rồi, nếu mẹ còn đi, thì con với Lưu Trụ đều khó xử.”
Bà ngoại Lưu gật đầu đồng ý, trong lòng cũng đã chuẩn bị xong lý do để thoái thác với anh trai chị dâu mình rồi. Bà ta sẽ nói là Lý Lưu Trụ đã đi hỏi, nhưng hiện tại bà thông gia vẫn đang nổi nóng, không gặp ai hết, nếu cứ khăng khăng tới cửa cầu xin ngay bây giờ, thì sẽ phản tác dụng.
Tuy Nhậm Tân đã bị bắt, nhưng phía sau đó vẫn còn rất nhiều công việc cần giải quyết, mà khó khăn nhất chính là những bản hợp đồng mà cậu ta đã ký với mấy đại lý kia.
Khi Nhậm Tân ra ngoài chạy thị trường, cậu ta chính là người đại diện cho nhà máy, tuy rằng hợp đồng cậu ta ký là hợp đồng giả, nhưng với những đối tác kia mà nói, bên ký hợp đồng với bọn họ chính là nhà máy của Lưu Đại Ngân.
Bọn họ trả tiền hàng cho nhà máy, nhân viên nhà máy lại gửi cho bọn họ mì ăn liền giả, chất lượng kém. Hiện tại nhân viên bị bắt rồi, bọn họ đành phải tới tìm lãnh đạo nhà máy.
Số mì ăn liền giả còn tồn đọng trong kho hàng của bọn họ đều bị cảnh sát và cục công thương mang đi rồi, tổn thất rất lớn.
Lưu Đại Ngân thương lượng với Đới Vĩnh một phen, cuối cùng quyết định nếu hàng hóa trong kho hàng của bọn họ là giả, nhà máy sẽ đổi lại toàn bộ cho bọn họ sang mì ăn liền Lý Sư Phụ thật.
Hơn nữa, còn tặng thêm cho mỗi đại lý hai trăm thùng mì ăn liền để bồi thường.
Hai ngày qua vì chuyện Nhậm Tân, Lưu Đại Ngân đã bận rộn mấy ngày, cuối cùng mới giải quyết xong. Khi bà ấy cho rằng mình có thể thảnh thơi vài ngày rồi, thì con trai con dâu lại tới tìm bà ấy để cầu xin.
Đương nhiên là vì chuyện của Nhậm Tân rồi.
Con trai, con dâu dẫn bọn trẻ tới thăm Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận, người một nhà cùng nhau ăn một bữa cơm trưa thân mật.
Vân Chi
Sau khi ăn xong bọn họ ngồi quây quần bên nhau nói chuyện, Lý Lưu Trụ và Lưu Hồng Mai mắt qua mày lại, giống như có chuyện muốn nói, nhưng hai vợ chồng không ai mở miệng nói chuyện trước.
Lưu Đại Ngân gọt một quả táo đưa cho Lưu Hồng Mai, cười hỏi: “Lưu Trụ, Hồng Mai, hai đứa có chuyện gì muốn nói à?”
“Mẹ,” Lý Lưu Trụ gọi Lưu Đại Ngân một tiếng, nhưng không nói gì.
Ở dưới bàn trà, Lưu Hồng Mai dùng chân khẽ đẩy chồng mình, rồi đưa mắt ra hiệu cho anh ta.
Bất đắc dĩ, Lý Lưu Trụ đành cắn răng hỏi: “Mẹ, mẹ định xử lý chuyện Nhậm Tân thế nào?”
Hóa ra là tới làm thuyết khách, Lưu Đại Ngân cầm một quả táo lên, lại gọt vỏ tiếp.
“Lưu Trụ, Hồng Mai, có phải người nhà họ Nhậm nhờ các con tới hỏi thăm không?”