Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 289: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (47)



Lưu Hồng Mai nâng cao quan đểm, sắc mặt bà ngoại Lưu hơi khó coi: “Sao có thể nghiêm trọng như vậy!”

“Sao lại không? Mẹ, con là phụ nữ đang mang thai, không thể quá mệt mỏi, mệt về đầu óc càng không được. Mẹ muốn con đi hỏi mẹ chồng, con cũng hỏi rồi, sau này đừng bảo con đi nữa. Được rồi, cửa hàng còn có việc, con với Lưu Trụ về trước đây.”



“Xưởng trưởng, bên ngoài có người tìm.” Thư ký vào phòng nói.

Cuối cùng Lưu Đại Ngân đã tìm được cho mình một người thư ký rồi, thư ký vừa xinh đẹp vừa là sinh viên.

Còn việc vì sao cô ấy không vào nhà máy quốc doanh mà chạy tới đây làm thư ký cho Lưu Đại Ngân, nói ra thì cũng là một việc thương tâm.

Thư ký họ Quan, tên là Quan Tiếu San, là sinh viên tốt nghiệp có vẻ ngoài rất xinh đẹp, từng được rất nhiều người trong nhà máy quốc doanh theo đuổi.

Cha mẹ cô ấy ly hôn từ khi cô ấy còn nhỏ, một mình mẹ cô ấy vất vả nuôi cô ấy trưởng thành, còn nuôi cô ấy học đại học, Vất vả đến khi cô ấy ra trường có công ăn việc làm rồi, hai mẹ con sắp được sống những ngày tháng tốt lành thì cha cô ấy xuất hiện muốn “Hái trái ngọt”.

Ông ta không chỉ đòi Quan Tiếu San nuôi dưỡng bản thân, còn bắt cô phải nuôi mẹ kế và đám em cùng cha khác mẹ kia.

Đương nhiên là Quan Tiếu San không đồng ý rồi, nên cha cô ấy đã đến nhà máy làm ầm ỹ, lãnh đạo nhà máy sợ ảnh hưởng đến thanh danh của nhà xưởng, hơn nữa con cái phụng dưỡng cha mẹ, chị cả nuôi nấng các em là chuyện thiên kinh địa nghĩa, đều đến khuyên cô ấy nên nghe lời cha mình, nên bỏ tiền ra nuôi dưỡng gia đình cha cô ấy.

Vân Chi

Quan Tiếu San xinh đẹp, còn có năng lực, được rất nhiều người theo đuổi, nên người ghen ghét cũng không ít. Vì chuyện của cha cô ấy, lần nào cô ấy đến nhà máy cũng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng. Cô ấy không chịu được quấy nhiễu, còn nghe bạn học nói nhà máy của Lưu Đại Ngân đang tuyển người, còn trả lương rất cao, bèn dứt khoát xin nghỉ việc ở nhà máy quốc doanh đến đây làm thuê cho Lưu Đại Ngân.

Sau khi cô ấy tới, cha cô ấy từng đến làm loạn vài lần, nhưng Lưu Đại Ngân không phải lãnh đạo nhà máy quốc doanh, hễ ông ta tới náo loạn là Lưu Đại Ngân báo cảnh sát luôn, nói ông ta gây ảnh hưởng đến tình hình sản xuất trong nhà máy. Bà ấy không quan tâm đến việc riêng của nhân viên, nhưng không được ảnh hưởng đến công việc của nhà xưởng.

Quan Tiếu San ở trong xưởng không ra ngoài, Lưu Đại Ngân bảo một nhân viên biết ăn nói đến đồn công an, cha Quan bị cảnh sát dạy dỗ một phen sau đó mới được thả, đến mặt con gái cũng chưa gặp được. Cứ như vậy vài lần, ông ta biết lãnh đạo nhà máy này không dễ chọc nên không dám đến làm loạn nữa.

Quan Tiếu San ở lại ký túc xá, không có việc gì thì gần như không ra khỏi cửa, mẹ Quan ở quê có mấy người anh em, cha Quan không dám đến nhà vợ trước làm ầm ĩ, đành chấp nhận số phận, không tới quấy rầy Quan Tiếu San nữa.

Lưu Đại Ngân giải quyết vấn đề khó khăn giúp Quan Tiếu San, cô ấy cảm kích trong lòng càng cố gắng làm việc, vốn dĩ cô ấy chính là sinh viên tốt nghiệp đại học, vừa thông minh vừa có năng lực nên không lâu sau đã quen hết tất cả công việc trong nhà xưởng, trở thành cánh tay thứ hai của Lưu Đại Ngân.

Lưu Đại Ngân buông bút, hỏi: “Ai đến?”

Quan Tiếu San: “Người nhà Nhậm Tân. ”

Lưu Đại Ngân xoa trán, nói: “Nên tới vẫn sẽ tới...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Cho dù Lưu Đại Ngân đã nói với con trai con dâu sẽ không nể tỉnh trong chuyện Nhậm Tân, nhưng vẫn nghĩ khả năng bọn họ sẽ tới, có lẽ thông gia của bà ấy cũng đi cùng.

Lưu Đại Ngân bảo con trai con dâu chuyển lời cho thông gia, thật ra là đang tỏ rõ thái độ với bà ngoại Lưu.

“Mời bọn họ vào đi.”

Lưu Đại Ngân sửa sang lại quần áo, ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc.

Thư ký mở cửa, có mấy người lập tức ùa vào phòng.

Lưu Đại Ngân chỉ nhận ra mẹ của con dâu Lưu Hồng Mai nhà mình, những người khác đều không quen biết, nhưng mà cũng đoán được, chắc chắn mấy người đó là cha mẹ và anh chị em nhà Nhậm Tân.

Lưu Đại Ngân chào hỏi thông gia nhà mình trước: “Thông gia tới đấy à, mau ngồi đi.”

Quan Tiếu San rót nước cho từng người một, Lưu Đại Ngân gật đầu với cô ấy: “Tiểu Quan, cháu ra ngoài trước đi.”

Quan Tiếu San: “Vâng, Tổng giám đốc Lưu.”

Lưu Đại Ngân nhìn bà thông gia nhà mình, thở dài, nói: “Thông gia, mấy người này là người thân của Nhậm Tân nhỉ?”

Bà ngoại Lưu cười, đáp: “Đây là cha mẹ và anh trai, chị gái của Nhậm Tân, chúng tôi tới vì muốn xin bà…”

Không đợi bà ta nói xong, Lưu Đại Ngân đã ngắt lời: “Thông gia, bà biết Nhậm Tân gây ra tổn thất lớn thế nào cho nhà máy nhà tôi không? Tổn thất khoảng chừng mười mấy vạn đó! Bà thông gia, nếu ở vị trí của tôi, bà sẽ nhẹ nhàng buông tha chứ?”

Nụ cười trên mặt bà ngoại Lưu cứng đờ: “Chuyện này… Không phải Nhậm Tân cố ý, nó…”

“Không phải cố ý thì là gì?” Sắc mặt Lưu Đại Ngân rất nghiêm túc: “Chẳng lẽ có người kề d.a.o vào cổ cậu ta, ép cậu ta làm tất cả chuyện này sao? Bà thông gia, hành vi của cậu ta đã vi phạm pháp luật, tất cả đều nghe theo phán quyết của cảnh sát.”

Từ khi Lưu Đại Ngân mở miệng nói chuyện mẹ Nhậm đã bắt đầu rơi nước mắt, nhưng mà không lên tiếng.

Đợi Lưu Đại Ngân nói xong, bà ta mới nức nở: “Xưởng trưởng, Nhậm Tân thật sự biết lỗi rồi, chúng tôi sẽ đền bù tổn thất cho ngài, cầu xin ngài nói vài lời hay giúp Nhậm Tân trước mặt cảnh sát và tòa án. Chỉ cần ngài chịu tha thứ cho nó, muốn tôi và cha nó làm gì, chúng tôi đều đồng ý.”

“Tổn thất về tiền tài đối với nhà máy chúng tôi vẫn chưa phải quan trong nhất, quan trọng nhất là tổn thất về danh dự. Hiện tại, đã có đại lý không muốn nhập mì ăn liền từ nhà máy của chúng tôi rồi, chị nói xem phải làm sao bây giờ? Nhà anh chị đền bù cho chúng tôi thế nào? Phán quyết của Nhậm Tân do thẩm phán tòa án quyết định, anh chị cầu xin tôi cũng vô dụng.”

“Bà thông gia, lát nữa tôi còn có cuộc họp quan trọng, không ở đây tiếp chuyện với bà nữa.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com