Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 292: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (50)



“Hồng Mai, mẹ về đây, mẹ không ở nổi chỗ này nữa.”

Lý Lưu Trụ đi cùng vợ mình, nghe mẹ vợ nói như vậy, anh ta gãi đầu, dáng vẻ hàm hậu, nói: “Mẹ, chỉ cần mẹ không nhắc đến chuyện Nhậm Tân, thì sao không ở nổi chỗ này chứ?”

Lưu Hồng Mai vỗ chồng mình một cái: “Anh nói linh tinh cái gì thế.”

Lý Lưu Trụ: “Anh về phòng làm gà nướng với cha đây, em nói chuyện với mẹ mình đi.”

Lưu Hồng Mai kéo bà ngoại Lưu về phòng mình, bà ngoại Lưu kể lại cuộc đối thoại giữa mình và Lý Tam Thuận cho con gái nghe: “Không phải con nói cha chồng con rất dễ tính, còn không biết ăn nói à? Mẹ thấy ông ấy rất biết ăn nói mà.”

“Mẹ, cha chồng con nói cũng không sai, mẹ cứ liên tục tới tìm cha mẹ chồng con vì chuyện này, con ở trong nhà cũng khó xử.”

“Con nghĩ mẹ muốn sao?” Bà ngoại Lưu vỗ ghế sô pha: “Nhà bác con đi tìm bà ấy, căn bản không vào được nhà máy. Mẹ đi hai chuyến thì mẹ chồng con đều ra ngoài rồi, rõ ràng là đang tránh mặt mẹ mà. Hồng Mai, con nói xem phải làm sao bây giờ?”

Lưu Hồng Mai thờ ơ đáp: “Làm sao bây giờ ư? Cảnh sát phán xử thế nào thì làm như vậy.”

Cuối cùng bà ngoại Lưu tức giận ra về, trong lòng Lưu Hồng Mai cũng không dễ chịu lắm, hết mắng cái này lại oán cái kia, cuối cùng bực bội không chịu được, chạy về phòng nằm.

Lúc tan học về nhà, thấy mẹ mình vẫn đang nằm trong phòng, Lý Văn Nhân ắt đầu làm “Áo bông nhỏ tri kỷ”, nghiêm túc nghe Lưu Hồng Mai cằn nhằn.

Cuối cùng, hai mắt Lưu Hồng Mai đỏ lên, hỏi: “Nhân Nhân, con nói xem mẹ phải làm sao bây giờ? Bà ngoại con bảo mẹ đi cầu xin bà nội con, bà nội con lại không nể tình chút nào, nghiêm khắc xử lý theo phép công, mẹ bị kẹp ở giữa thật sự rất khó chịu.”

Lý Văn Nhân an ủi Lưu Hồng Mai một phen, thành công khuyên Lưu Hồng Mai nằm xuống nghỉ ngơi.

Đợi Lưu Hồng Mai nhắm mắt lại rồi, Lý Văn Nhân mới nhẹ nhàng nói một câu: “Nếu như đứa nhỏ trong bụng mẹ là đứa cháu duy nhất của nhà họ Lý thì tốt biết mấy. Như vậy, có lẽ bà nội có thể nể mặt đứa cháu trong bụng mẹ mà thay đổi quyết định.”

Giọng Lý Văn Nhân rất nhỏ, chỉ có cô ta và Lưu Hồng Mai có thể nghe thấy.

Cô ta nói xong, mi mắt Lưu Hồng Mai khẽ run lên.

Nếu như, đứa trẻ trong bụng mình là cốt nhục duy nhất của nhà họ Lý, chắc chắn thái độ của mẹ chồng sẽ tốt hơn nhiều…

Nhưng mà… Nhưng mà nhà họ Lý đã có Khai Nguyên với Khai Lâm rồi, đứa trẻ trong bụng mình căn bản không phải cốt nhục duy nhất của nhà bọn họ.

Nghĩ đến đây Lưu Hồng Mai lại nhớ tới, khi vừa mang thai cô ta từng nói đùa hỏi Lý Lưu Trụ thích con trai hay là con gái, lúc ấy Lý Lưu Trụ cười nói, con nào cũng được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lúc ấy Lưu Hồng Mai cảm thấy rất vui mừng, nhưng bây giờ nghĩ lại, cô ta lại cảm thấy, chắc bởi vì anh ta đã có hai đứa con trai rồi, nên mới nghĩ đứa trẻ trong bụng cô ta là trai hay gái cũng không sao cả.

Lưu Hồng Mai càng nghĩ càng nhiều, hiện tại sự nghiệp của cha mẹ chồng càng ngày càng lớn như vậy, sau này gia nghiệp sẽ thuộc về ai?

Lý Lưu Trụ - chồng cô ta rõ ràng là không có cửa, xem ý của cha mẹ chồng có lẽ cũng không định cho anh ta mà trực tiếp cho cháu mình.

Vân Chi

Bây giờ mẹ chồng thường xuyên dẫn Khai Nguyên đi theo bên cạnh, đợi sau này bà ấy già rồi, 90% sẽ để nhà máy lại cho Khai Nguyên.

Đứa trẻ trong bụng cô ta là nam còn tốt, khả năng còn được chia trác một phần, nếu là nữ thì được thứ gì nhỉ?

Lưu Hồng Mai xoa bụng thở dài, đầu óc phiền loạn.

Lý Văn Nhân ra khỏi phòng, khóe miệng treo nụ cười. Cô ta biết vừa rồi mẹ mình không hề ngủ, chắc chắn đã nghe được những lời cô ta nói.

Cô ta không tin, mẹ mình sẽ không nghĩ nhiều.

Chỉ cần mẹ cô ta nghĩ nhiều, cơ hội của cô ta sẽ càng lớn hơn.

Lý Văn Nhân thật sự rất thèm, vô cùng thèm thuồng sản nghiệp của Lưu Đại Ngân, nhưng mà cô ta chỉ là một cô cháu gái không có quan hệ huyết thống, Lưu Đại Ngân sẽ đưa sản nghiệp của bà ấy cho cô ta sao?

Không cần nghĩ cũng biết là không thể nào.

Lưu Đại Ngân có con trai con gái ruột thịt, có cháu nội cháu ngoại ruột thịt, sao có thể đưa “giang sơn” bà ấy vất vả lắm mới gây dựng được cho người dưng nước lã như cô ta chứ?

Lý Văn Nhân không cam lòng, giống như có một kho báu trước mặt nhưng lại không thể với tới, sao cô ta có thể cam lòng. Phải biết rằng, tương lai sau này sản nghiệp của Lưu Đại Ngân sẽ trên chục tỷ đấy, Lý Văn Nhân chỉ có thể nhìn lại không thể có được, sao cô ta có thể cam tâm.

Bây giờ mẹ cô ta đang mang thai, với cô ta mà nói, đây chính là cơ hội, là cơ hội để có thể lấy được sản nghiệp của Lưu Đại Ngân.

Nếu như cô ta không nắm chặt cơ hồi này, vậy thì tương lai sẽ không có khả năng lấy được sản nghiệp ấy.

Lý Văn Nhân hát ngâm nga đi đến phòng khách, tiếp tục sắm vai một cô con gái ngoan, một cô em gái đáng yêu trong cái nhà này, không ai biết trong lòng cô ta thật sự đang nghĩ điều gì.

Thái độ của Lưu Đại Ngân rất kiên quyết, bà ngoại Lưu và người nhà họ Nhậm không thể gặp được bà ấy, nên chuyện Nhậm Tân chỉ có thể xử lý theo pháp luật. Vì thế tâm trạng của bà ngoại Lưu không được vui vẻ lắm, Lưu Hồng Mai không muốn bị giận chó đánh mèo nên số lần về nhà cũng dần ít đi.

Chỉ có Lý Văn Nhân là chăm về nhà bà ngoại hơn. Bà ngoại Lưu không tiện nổi giận với cháu gái, cộng thêm Lý Văn Nhân biết dỗ dành, khiến bà ta càng ngày càng yêu thương cô cháu gái Lý Văn Nhân này.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com