Bà ngoại Lưu lén lút kéo tay con gái ở dưới bàn, nói: “Đứa trẻ là do tôi tráo đổi.”
“Tất cả đừng nói nữa.” Lý Lưu Trụ nhìn về phía Lưu Hồng Mai, hỏi: “Hồng Mai, tôi hỏi lại cô một lần cuối cùng, rốt cuộc đứa trẻ có phải do cô tráo đổi không?”
Lưu Hồng Mai ngẩng đầu nhìn chồng mình, rồi khẽ lắc đầu.
Lý Lưu Trụ nhắm mắt lại, chán nản nói: “Hồng Mai, vậy tôi hỏi cô. Rất nhiều lần cô mua đồ dùng cho bé gái, tất cả đều tặng cho ai rồi? Cô nói cô tặng cho bạn mình, là người bạn nào, cô nói thử xem.”
Lưu Hồng Mai trợn trừng mắt, lo lắng không yên nhìn Lý Lưu Trụ, một câu cũng không nói nên lời.
“Đều cho Tiểu Lệ đúng không?” Lý Tam Thuận cũng nói chuyện: “Vì thử cô, Đại Ngân đã cố ý mua rất nhiều đồ dùng cho bé gái, nói với cô là người khác tặng quà nhầm, để cô tặng lại cho bạn mình, mấy thứ kia đều bị mẹ cô đưa cho mẹ nuôi của Tiểu Lệ rồi nhỉ?”
“Nếu lời mẹ cô nói là sự thật, cô hoàn toàn không biết tình hình, vậy thì vì sao mấy thứ kia lại được đưa tới tay vợ chồng nhà họ Chu?”
Lý Tam Thuận nói xong, Lưu Hồng Mai hoàn toàn suy sụp: “Lưu Trụ, là lỗi của em. Em thèm thuồng gia nghiệp của mẹ chồng, sợ sinh con gái cha mẹ anh không thích, sau này sẽ không cho mẹ con em thứ gì, nên mới sinh ra ý nghĩ đổi con. Cha, mẹ, Lưu Trụ, mọi người tha thứ cho con đi, sau này con không dám nữa.”
Cuối cùng đã tra rõ ngọn ngạnh, Lưu Đại Ngân cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Bà ấy gây dựng sự nghiệp vì ai chứ? Còn không phải vì cho người trong nhà có cuộc sống tốt hơn sao? Nhưng không ngờ, có tiền rồi, người trong nhà lại không đồng lòng với nhau.
“Hồng Mai, cô nói sau này ư, cô cho rằng còn có sau này sao?” Lý Lưu Trụ bình tĩnh nói.
Quay về từ quán trà, Lưu Đại Ngân lái xe đưa vợ chồng Chu Đại Hữu về nhà trước, hôm nay vẫn chưa thể đón Tiểu Lệ về, tất cả vẫn chưa chuẩn bị tốt đâu. Hơn nữa, Tiểu Lệ sống với cha mẹ nuôi từ nhỏ đến bây giờ, nếu hiện tại đón Tiểu Lệ về, chắc chắn cô bé sẽ làm ầm ĩ một khoảng thời gian.
“Cha, mẹ, Khai Nguyên, Khai Lâm và Khai Ngọc sẽ đi theo cha mẹ một khoảng thời gian, đợi con với Lưu Hồng Mai ly hôn rồi, con sẽ đón bọn nhỏ về.”
Lưu Đại Ngân lái xe, nói: “Khai Nguyên, Khai Lâm đi theo cha mẹ thì không sao, nhưng mà Khai Ngọc… Lưu Hồng Mai sẽ để Khai Ngọc đi theo chúng ta sao?”
Vân Chi
“Nếu cô ta không cho, thì để Khai Ngọc sống với cô ta trước đã. Mẹ, con nghĩ kỹ rồi, cha mẹ ruột của Khai Ngọc có thể tặng thằng bé cho người khác, chứng minh bọn họ cũng không phải người tốt. Nhà chúng ta nuôi được thằng bé, nếu Khai Ngọc đi theo chúng ta, chúng ta coi nó như con cháu ruột thịt trong nhà đi.”
Lý Tam Thuận nói: “Cha với mẹ con cũng có ý đó. Nếu cha mẹ Khai Ngọc không đáng tin, thì giữ Khai Ngọc lại, nuôi nó như con cháu trong nhà. Lưu Trụ, con nghĩ kỹ chưa, muốn ly hôn thật chứ?”
Lý Lưu Trụ gật đầu nói: “Nghĩ kỹ rồi, lần này Lưu Hồng Mai có thể đổi con vì gia nghiệp nhà chúng ta, về sau vì tiền không biết cô ta còn làm ra chuyện gì đâu, con không thể sống cả đời với ngời như vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lưu Đại Ngân thầm thở dài. Sao đường hôn nhân của con trai bà ấy lại nhấp nhô như vậy nhỉ? Với Giang An Ni cũng ly hôn, với Lưu Hồng Mai cũng ly hôn, chẳng lẽ số mệnh của con trai bà ấy là phải cô độc cả đời?
“Nếu con muốn ly hôn, thì đưa bọn trẻ đến nhà máy xong, chúng ta đi tìm luật sư Ngô trước, nghe xem cậu ta nói thế nào.”
Vừa vào nhà Lý Lưu Trụ đã bắt đầu thu dọn đồ đạc cho Khai Nguyên và Khai Lâm, may mà hiện tại đang mùa hè, không cần mang nhiều quần áo lắm.
Lưu Hồng Mai ngồi xe buýt quay về, nhìn thấy Lý Lưu Trụ đang thu dọn đồ đạc thì chạy tới giữ c.h.ặ.t t.a.y Lý Lưu Trụ: “Lưu Trụ, Lưu Trụ, anh cho em thêm một cơ hội nữa được không? Em cầu xin anh đó, Lưu Trụ, em cầu xin anh mà.”
“Lưu Trụ, là lỗi của mẹ, Hồng Mai đổi con là do mẹ xúi giục nó. Con đừng trách con bé, muốn trách thì con trách mẹ này, các con còn trẻ, cuộc sống vẫn còn dài mà.”
Lý Lưu Trụ buông quần áo, rút cánh tay ra khỏi tay Lưu Hồng Mai, chậm rãi nói từng chữ: “Lưu Hồng Mai, tôi và cô không có sau này nữa, chúng ta ly hôn đi.”
Lưu Hồng Mai vừa lắc đầu vừa kêu lớn: “Không, em không ly hôn.”
“Nhưng tôi muốn ly hôn, cô cũng thu dọn đồ đạc của mình đi, hôm nay cô quay về nhà mẹ đẻ cô mà ở. Tôi cho cô thời gian một ngày, tám giờ sáng ngày kia chúng ta gặp mặt ở quán cà phê cũ trao đổi chuyện ly hôn. Nếu cô khăng khăng không tới, tôi chỉ có cách gửi đơn lên toà án.”
Nói xong, Lý Lưu Trụ không để ý tới Lưu Hồng Mai nữa, lại tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Lưu Hồng Mai ngồi bệt dưới đất, khóc oà lên.
Bà ngoại Lưu ôm con gái, cũng khóc cùng cô ta. Chuyện tới nước này rồi, bà ta cũng không còn gì ể nói nữa.
Lúc này Lý Văn Nhân vẫn đang ở nhà máy, Lưu Đại Ngân lái xe đưa cô ta về nhà. Trông thấy Khai Lâm, Khai Ngọc không về cùng mình, Lý Văn Nhân tò mò hỏi: “Bà nội, Khai Lâm với Khai Ngọc không về ạ?”
“Lát nữa bọn nó về sau, bà đưa cháu về nhà trước.”
Lưu Đại Ngân đưa Lý Văn Nhân về nhà, nhìn cô ta đi về phía Lưu Hồng Mai. May mà bà ấy đưa cô ta về sớm, nếu không sợ là Lý Văn Nhân còn tặng cho nhà họ Lý bọn họ một “Món quà lớn”.
“Mẹ, bà ngoại, hai người làm sao vậy? Mẹ vừa khóc à? Sao vành mắt lại đỏ như vậy?”
Trông thấy vành mắt mẹ mình đỏ bừng, sắc mặt cũng uể oải, Lý Văn Nhân lo lắng hỏi han, chẳng lẽ trong nhà đã xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy con gái, Lưu Hồng Mai lại khóc oà lên: “Nhân Nhân, cha con muốn ly hôn với mẹ.”