Báo cáo xét nghiệm ADN của Tiểu Lệ đã có rồi, cô bé chính là con gái ruột của Lý Lưu Trụ.
Để chúc mừng Tiểu Lệ về nhà, Lưu Đại Ngân đã đặt bàn ở khách sạn lớn nhất của tỉnh, cả nhà tụ tập ăn với nhau một bữa cơm.
Lý Liên Hoa người tính tình nóng nảy, trong bữa tiệc đã mắng Lưu Hồng Mai một lúc lâu, còn nói: “Mẹ, lúc biết chuyện này còn định đi xé nạt mặt Lưu Hồng Mai kia ra mẹ lại không cho, còn để cô ta yên ổn ly hôn Lưu Trụ, còn mang đi nhiều tài sản như vậy.”
Vân Chi
Lưu Đại Ngân gắp cho Tiểu Lệ một miếng thịt: “Dù sao cô ta cũng là mẹ của Tiểu Lệ, nếu làm quá khó coi sẽ không tốt cho con bé. Tóm lại sau này nhà chúng ta không có quan hệ gì với cô ta rồi, hơn nữa, không biếtquán lẩu mà cô ta mang đi kia sẽ duy trì được bao lâu đâu.”
“Ly hôn rồi còn đòi mỗi tháng đến thăm bọn trẻ một lần nữa chứ, sao lúc trước tặng Khai Duyệt cho người khác không thấy cô ta thương con bé như vậy.”
Tuy Lưu Đại Ngân không đưa Lưu Hồng Mai vào tù, còn để Lưu Hồng Mai nhận được không ít tiền, nhưng Lưu Đại Ngân sẽ không nuốt trôi cơn giận này. Hiện tại con trai đã ly hôn Lưu Hồng Mai rồi, đối phó với Lưu Hồng Mai, Lưu Đại Ngân sẽ không nhẹ tay nữa.
Trước kia khi hai người ly hôn, trên thoả thuận ly hôn viết rõ ràng, một quán lẩu thuộc về Lưu Hồng Mai, một quán lẩu khác thuộc về Lý Lưu Trụ. Quán lẩu của Lý Lưu Trụ là quán ở gần cửa hàng gà nướng, mở trong căn nhà kia của mình. Còn quán lẩu của Lưu Hồng Mai là quán đi thuê.
Quán lẩu kia của Lưu Hồng Mai lớn hơn ột chút, vị trí cũng khá tốt, lượng khách cũng nhiều, là quán lẩu số một số hai ở tỉnh thành. Nên khi ly hôn cô ta chỉ lấy quán lẩu kia và một căn nhà, tiền mặt không nhận được nhiều lắm.
Lưu Đại Ngân mời một nhân viên kiểm toán chuyên nghiệp đến, kiểm tra sổ sách của quán lẩu dưới danh nghĩa con trai mình.
Lúc mới mở quán ăn, con trai Lý Lưu Trụ bận rộn với cửa hàng gà nướng, Lưu Hồng Mai thì mang thai rồi sinh con, sau đó bận chăm sóc bọn trẻ, căn bản không còn bao nhiêu tinh lực để quản lý quán lẩu, việc kinh doanh của quán vẫn luôn do chị dâu của Lưu Hồng Mai quản lý.
Lý Lưu Trụ chỉ xem qua sổ sách hàng tháng, còn lại cũng không quản nhiều.
Lưu Đại Ngân mời kiểm toán tới, chính vì muốn biết chị dâu của Lưu Hồng Mai có gian lận trong sổ sách hay không.
Lý Lưu Trụ mang hết sổ sách mấy năm nay ra, giao cho kiểm toán. Mấy hôm sau, kiểm toán giao cho Lý Lưu Trụ bảng đối chiếu sổ sách kỹ càng tỉ mỉ, trong đó có hơn tám vạn đồng không khớp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lý Lưu Trụ nhìn bảng đối chiếu một lúc lâu, lại hỏi kiểm toán vài vấn đề, sau đó cầm sổ sách kiểm toán tới đồn công an.
Chị dâu của Lưu Hồng Mai bị tình nghi vi phạm pháp luật, người nhà họ Lưu lại đến trước mặt Lý Lưu Trụ khóc lóc cầu xin, Lưu Hồng Mai cũng khóc sướt mướt. Lý Lưu Trụ đưa ra hai yêu cầu, thứ nhất trả lại tiền, thứ hai là quyền thăm hỏi Khai Ngọc với Khai Duyệt đổi từ một tháng một lần thành nửa năm một lần.
Lưu Hồng Mai không muốn đồng ý, nhưng bị mẹ với anh trai cô ta buộc, nếu cô ta không đồng ý với yêu cầu của Lý Lưu Trụ, chị dâu cô ta sẽ phải ngồi tù.
Cuối cùng Lưu Hồng Mai đành phải đồng ý, mỗi năm chỉ có thể gặp bọn trẻ hai lần.
Từ đó về sau, Lưu Đại Ngân không để ý đến tin tức về Lưu Hồng Mai nữa, thật ra bà ấy rất muốn trả thù Lưu Hồng Mai, nhưng lại nghĩ đến cô ta là mẹ ruột của Khai Duyệt, nếu cô ta thật sự xảy ra chuyện gì, Khai Duyệt cũng bị ảnh hưởng.
Tuy rằng không thể trả thù Lưu Hồng Mai, nhưng quán lẩu kia của cô ta cũng đừng mong có thể tiếp tục kinh doanh yên ổn.
Cuối năm nay sẽ đến hạn thuê mặt bằng của quán lẩu kia, quán lẩu buôn bán đắt hàng đã bị không ít người nhìn chằm chằm rồi, nhưng trước đây bọn họ lo ngại Lưu Đại Ngân nên không ai dám có ý đồ xấu với quán lẩu đó. Hiện tại, Lưu Hồng Mai và Lý Lưu Trụ đã ly hôn rồi, Lưu Đại Ngân còn đánh tiếng với bên ngoài, Lưu Hồng Mai muốn tiếp tục kinh doanh quán lẩu sợ là khó càng thêm khó.
Lưu Đại Ngân biết, đã có vài người lén tiếp xúc với chủ mặt bằng bên kia rồi, khả năng Lưu Hồng Mai có thể tiếp tục thuê nhà mở quán lẩu là rất rất nhỏ.
Còn Lưu Văn Nhân kia nữa, cô ta từng tới tìm Khai Nguyên, Khai Lâm rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị bảo vệ ngăn cản không cho vào. Sau đó cô ta dùng biện pháp khác, tranh thủ thời gian Khai Lâm đi học, đến tìm cậu bé. Khai Lâm là người tính tình thành thật, không hiểu rõ lòng người, Lưu Văn Nhân tìm cậu, cậu cũng không xua đuổi Lưu Văn Nhân.
Từ khi xem được quyển sách trong giấc mơ kia, Lưu Đại Ngân đã hận Lưu Văn Nhân đến ngứa răng rồi. Đều tại cô ta, nếu không nhà bà ấy sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Nhìn bề ngoài, chuyện Khai Duyệt bị đổi hoàn toàn không liên quan gì với Lưu Văn Nhân, cho nên dù Lưu Đại Ngân muốn dùng chuyện này để gây phiền phức cho Lưu Văn Nhân cũng không thể.
Hơn nữa hiện tại Lưu Văn Nhân vẫn là một đứa trẻ, vẫn chưa thành niên, Lưu Đại Ngân có thể làm gì chứ, chẳng lẽ thuê người đánh cô ta một trận sao?
Cách này không được, cách kia cũng không được, đúng là quá uất ức.
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, người như Lưu Văn Nhân, Lưu Đại Ngân không tin sau này cô ta sẽ không làm chuyện xấu nữa. Luật pháp quốc gia rất bảo vệ trẻ vị thành niên, nếu bây giờ Lưu Văn Nhân bị bắt thật, thì khả năng hình phạt cũng không lớn lắm.
Lưu Đại Ngân quyết định chờ đợi, chờ sau khi cô ta thành niên sẽ đối phó với cô ta. Hiện tại, việc bà ấy cần làm là phải nghĩ cách ngăn cản Khai Lâm tiếp xúc với cô ta. Thật ra chuyện này cũng không khó lắm, Khai Lâm luôn nghe lời Khai Nguyên, hai đứa trẻ trạc tuổi nhau khuyên bảo nhau cũng dễ hơn.