“Ý của cháu là…” Lưu Đại Ngân sắp xếp lại ngôn từ: “Xưởng mì ăn liền cổ phần ở Hải Thị chỉ được bán ở phía nam, không được bán ở phía bắc, cũng không nhận các đại lý phân phố cấp một ở phía bắc?”
Lý Khai Nguyên cười gật đầu: “Không phải không nhận các đại lý cấp một ở phía bắc, mà giữ lại cho nhà máy của chúng ta. Hiện tại mì ăn liền của nhà máy chúng ta chủ yếu tiêu thụ ở thị trường phía bắc, không thể nhường khối bánh kem này cho người khác.”
“Khai Nguyên, cháu thật là, ha ha ha,” Lưu Đại Ngân cười rất thống khoái: “Nhà máy nhà chúng ta có người kế nghiệp rồi, bà nội có thể yên tâm giao nhà máy cho cháu rồi.”
Khi bàn bạc với chủ đầu tư bên ngoài, Lưu Đại Ngân đã thêm vào điều kiện này. Nếu bọn họ cùng nhau hợp tác mở nhà máy, vậy thì sản phẩm của nhà máy cổ phần ấy chỉ được tiêu thụ ở phía nam, không được vượt qua sông Trường Giang.
Có mấy nhà đầu tư bên ngoài nghe thấy điều kiện này của Lưu Đại Ngân đều tỏ vẻ không đồng ý, nhưng mà vẫn có một vài người sẵn sàng chấp nhận yêu cầu này của bà ấy.
Người đồng ý thì tiếp tục thương lượng, người không đồng ý thì khách sáo nói câu tạm biệt, biết đâu sau này vẫn còn cơ hội hợp tác.
Bận rộn mấy ngày, cuối cùng Lưu Đại Ngân đã xử lý xong hết công việc trong tay bớt ra được hai ngày để đưa Khai Nguyên lên Kinh Thị làm thủ tục nhập học.
Người nhà họ Lý lái bốn chiếc ô tô, mênh m.ô.n.g cuồn cuộn đi về phía Kinh Thị.
Tới Kinh Thị, con rể Vương Thành đi làm thủ tục nhận phòng khách sạn, những người khác thì đưa Khai Nguyên đến đại học Thanh Mộc làm thủ tục.
Hôm nay là ngày đầu tiên sinh viên mới nhập học, khắp nơi trong trường đại học Thanh Mộc đều là phụ huynh đưa con em mình tới làm thủ tục.
Khai Nguyên làm xong thủ tục nhập học, lại đi tìm phòng ký túc xá của mình. Vì người nhà họ Lý quá đông, nên chỉ có Lý Tam Thuận, Lưu Đại Ngân và Lý Lưu Trụ lên phòng ký túc xá với Khai Nguyên.
Phòng ký túc xá là phòng mười người, giường trên giường dưới, trong phòng có mấy chiếc bàn, hiện tại trên bàn đã có không ít đồ đạc.
Trước cửa phòng có một chiếc tủ sắt, trên mỗi ngăn tủ đều dán số riêng biệt.
Khi bọn họ tới nơi, mấy chiếc giường trong phòng ký túc xá đã bày chăn đệm rồi, có hai bạn sinh viên và phụ huynh nhà mình đang sắp xếp đồ đạc.
Vốn dĩ phòng ký túc xá không lớn ắm, người nhà họ Lý vừa vào phòng, căn phòng lập tức chật chội hơn hẳn.
Hiện tại đang là cuối tháng tám, thời tiết vẫn còn rất nóng. Lưu Đại Ngân không chịu nổi không khí ngột ngạt trong phòng ký túc, nói: “Khai Nguyên, cháu tự sắp xếp đồ đạc nhé, bà nội ra ngoài hít thở không khí.”
Lý Khai Nguyên đang trải giường chiếu: “Ông bà nội, cha, mọi người cứ ra ngoài trước đi, con trải giường xong sẽ ra ngoài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Trong lúc cậu ấy trải giường chiếu, một bạn học giường dưới, hỏi: “Tôi tên Dương Cương, cậu ấy là Lý kiệt, cậu tên gì thế?”
Lý Khai Nguyên ngừng tay, xoay người nói: “Tôi tên Lý Khai Nguyên, là người tỉnh K.”
Vân Chi
“Cậu chính là Lý Khai Nguyên à?” Lý kiệt hô: “Thủ khoa khối khoa học tự nhiên của tỉnh K năm nay, toán lý hóa đều đạt điểm tối đa, tiếng Anh cũng đạt điểm tối đa, đặc biệt là đề toán học cuối cùng, nghe nói cậu dùng ba cách giải khác nhau, có đúng không?”
Lý Khai Nguyên tự nhiên hào phóng, cười gật đầu, trả lời: “Là thật.”
“Đại thần!” Dương Cương vội chạy đến, nhìn Lý Khai Nguyên, nói: “Cậu cũng chỉ có một cái mũi hai con mắt như những người khác thôi mà, sao lại lợi hại như vậy nhỉ?”
“Cậu cũng rất lợi hại, nếu không lợi hại, cũng không thi được vào đại học Thanh Mộc.”
Dương Cương: “Lợi hại cũng phân chia cấp độ, giống như cao thủ trên giang hồ, có cao thủ bình thường, có cao thủ tuyệt đỉnh, cũng có cao thủ tuyệt thế, còn có cả cao thủ đệ nhất đánh khắp thiên hạ không ai là đối thủ. Khai Nguyên, cậu chính là cao thủ đệ nhất đánh khắp thiên hạ không ai là đối thủ đó.”
Lý Khai Nguyên bị câu nói của Dương Cương chọc cười ha ha, cậu ấy so sánh kiểu gì vậy: “Cao thủ thì cũng phải ăn uống ngủ nghỉ, đợi tôi trải giường xong chúng ta nói chuyện tiếp nhé.”
“Xem đầu óc tôi này, cậu mau trải giường chiếu đi. Chúng ta vẫn còn bốn năm bên nhau mà, còn rất nhiều thời gian để nói chuyện phiếm.”
Lý Khai Nguyên thu dọn đồ đạc xong mới hơn bốn giờ chiều.
Lưu Đại Ngân vung tay, nói: “Chúng ta về khách sạn trước, nghỉ ngơi một lát, đến tối ra ngoài ăn cơm.”
Lái xe, ngồi xe đều mệt mỏi, người nhà họ Lý không đi thăm quan nữa, cơm nước xong xuôi thì quay về khách sạn nghỉ ngơi.
Hôm sau, Lưu Đại Ngân dậy thật sớm, người một nhà đều tụ tập trong phòng của Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận, thảo luận xem nên đi đâu chi.
Cuối cùng kết quả thảo luận là đi thăm quan đại học Thanh Mộc và đại học Kinh Thị ở bên cạnh một ngày, dẫn đám trẻ đi chiêm ngưỡng hai trường đại học đứng đầu cả nước.
Nếu sau này con, cháu còn có ai thi đỗ được vào hai trường đại học này, vậy thì tốt quá.
Buổi chiều, Lưu Đại Ngân không đi theo người nhà, bà ấy định dẫn Khai Nguyên đi thăm hỏi Trương Vân Sinh.
Sau khi tốt nghiệp ở nước Mỹ, Trương Vân Sinh đã về nước, hiện tại đang là giảng viên của trường đại học Thanh Mộc.
Lưu Đại Ngân dẫn Khai Nguyên đến chào hỏi Trương Vân Sinh, vì muốn sau này Khai Nguyên gặp chuyện gì sẽ có thêm một người giúp đỡ.