Cảnh sát Triệu ăn nói lấp lửng, chậm rãi cầm cốc trà lên uống một ngụm, Cốc trà ông ấy dùng là một chiếc cốc thuỷ tinh có vẻ rất lâu năm rồi, nước trà rất đặc, liếc mắt nhìn qua thì thấy bên trong bỏ rất nhiều lá trà.
Uống nước xong, cảnh sát Triệu thả chiếc cốc lại vị trí cũ, nói: “Tưởng Bội Bội, cô thật sự không định khai thật sao? Có phải chính cô đã trộm đồng hồ của bạn học Vương Nhất Ái không?”
Sắc mặt Tưởng Bội Bội trắng bệch, nhưng cô ta vẫn lắc đầu: “Thật sự không phải cháu lấy.”
“Tưởng Bội Bội, cô biết vân tay của cô in lại rõ ràng nhất ở vị trí nào trên chiếc đồng hồ không?”
Tưởng Bội Bội cúi đầu nhìn xuống mặt đất không nói lời nào.
“Nơi vân tay của cô lưu lại rõ ràng nhất không phải trên mặt đồng hồ, cũng không phải ở dây đồng hồ, mà ở mặt trái của móc cài, nói cách khác khi cô đeo chiếc đồng hồ lên tay, đã để lại vân tay của mình trên đó. Dựa theo lời khai của cô, buổi tối ngày mười ba cô không hề chạm vào chiếc đồng hồ này, vậy người cuối cùng đeo vào tháo ra phải là bạn học Vương Nhất Ái chủ nhân của chiếc đồng hồ mới đúng. Nhưng vì sao, vân tay của cô ở chỗ đó còn trùm lên vân tay của bạn học Vương Nhất Ái, còn rõ ràng hơn cả vân tay của chủ nhân chiếc đồng hồ?”
Khi cảnh sát Triệu nói đến dấu vân tay của cô ta in trên mặt trái móc cài, cơ thể Tưởng Bội Bội bắt đầu run rẩy.
Cảnh sát Triệu không quan tâm tới cô ta, lại nói tiếp: “Ngoài dấu vân tay của cô ra, trên đồng hồ còn có một dấu vân tay khác tương đối rõ ràng nhưng không biết là của ai. Qua phân tích của các đồng chí cảnh sát trên tỉnh, đó là vân tay của một người trẻ tuổi, nhưng mà không biết là nam hay nữ. Vị trí của dấu vân tay kia cũng rất xảo diệu, rất gần dấu vân tay của cô, cũng là mặt trái của móc cài, điều này chứng minh người kia cũng từng đeo chiếc đồng hồ này lên tay.”
Vân Chi
Tưởng Bội Bội vẫn không nói lời nào.
Có vẻ như cảnh sát Triệu đã hơi mệt mỏi, ông ấy lại cầm cốc nước của mình lên uống một ngụm. Cảnh sát dương buông bút xuống, nói: “Tưởng Bội Bội, cô không nói lời nào cũng không sao, chúng tôi đã nắm giữ chứng cứ hoàn chỉnh rồi. Bạn cùng phòng cô đều nói, tối hôm đó không hề có ai từng vào phòng ký túc xá của các cô, chiếc đồng hồ này chỉ có thể do người trong phòng ký túc xá lấy trộm. Ngoài cô và Vương Nhất Ái ra, cả phòng ký túc không còn ai ra ngoài, mà hiện tại, trên chiếc đồng hồ lại c dấu vân tay của cô, còn ở vị trí đó, chứng cứ này đã có thể chứng mình, người đêm đó lấy đồng hồ của bạn học Vương Nhất Ái, cuối cùng lại đánh rơi trong phòng học chính là cô. Ngoài cô ra, chắc là còn một người đàn ông đồng loã nữa, anh ta là ai?”
Cuối cùng Vương Nhất Ái không nhịn được nữa, cúi đầu khóc oà lên.
Cảnh sát Triệu nhìn cô ta khóc, không nói lời nào. Chuyện Tưởng Bội Bội này làm thật sự khiến ông ta khinh thường, sau khi chiếc đồng hồ bị bảo vệ nhặt được, tất cả mọi người trong trường học đều cho rằng Vương Nhất Ái chính là người làm chuyện đáng xấu hổ kia trong phòng học, đối với bất kỳ thiếu nữ nào, chuyện này đều là đả kích trí mạng.
Tưởng Bội Bội không thể nào không biết Vương Nhất Ái sẽ phải đối mặt với điều gì, nhưng cô ta lại không nói ra chân tướng, cứ trầm mặc nhìn Vương Nhất Ái phải chịu đựng tất cả như vậy.
Nếu như bà ngoại của Vương Nhất Ái không báo cảnh sát, bọn họ không điều tra ra chân tướng, thì điều đang chờ đợi Vương Nhất Ái là điều gì? Cảnh sát Triệu cũng nghĩ ra được kết quả xấu nhất. Đôi khi lời đồn đãi vớ vẩn còn đả thương người khác hơn cả d.a.o kiếm thật.
Có khả năng rất lớn Vương Nhất Ái không chịu đựng được, sẽ làm ra chuyện khiến cha mẹ cô ấy phải đau buồn, hối hận cả đời.
“Tưởng Bội Bội, cô biết không, Vương Nhất Ái từng nói với chúng ta, khi đối mặt với những lơ chỉ trích, những ánh mắt khinh thường của các giáo viên, cô ấy đã từng nghĩ đến việc dùng cái c.h.ế.t để chứng minh trong sạch. Nếu Vương Nhất Ái thật sự làm như vậy, thì cô chính là hung thủ g.i.ế.c người, cả đời cô đều phải sống trong áy náy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tưởng Bội Bội khóc lớn hơn nữa, vừa khóc vừa nói: “Cháu xin lỗi, đều là lỗi của cháu, cháu xin lỗi…”
Khóc xong rồi, Tưởng Bội Bội lau khô nước mắt trên mặt, khai ra quá trình phạm tội của mình: “Cháu rât thích chiếc đồng hồ kia của bạn Vương Nhất Ái, nên buổi tối ngày mười ba, khi cô ấy tháo chiếc đồng hồ ra đặt trên giường, cháu đã nhân lúc mọi người không để ý cầm nó lên, bỏ vào trong túi áo mình, sau đó mang nó tới phòng thí nghiệm, rồi… Rồi rơi trong phòng học.”
Cảnh sát Dương hỏi tiếp: “Người đàn ông ở cùng cô trong phòng học đêm hôm đó là ai? Dấu vân tay lạ trên chiếc đồng hồ chính là của anh ta nhỉ?”
Tưởng Bội Bội cúi đầu, cho dù hai cảnh sát hỏi thế nào, cô ta đều không hề mở miệng.
Thẩm vấn không ra kết quả, Tưởng Bội Bội bị đưa xuống tạm giam.
Tưởng Bội Bội bị đưa đi, đến tối vẫn chưa thấy quay trở lại đã gây ra sóng to gió lớn trong ký túc xá nữ.
Có thể thi đỗ đại học đều không phải người ngu, chỉ suy nghĩ một chút thôi đều đoán ra được là chuyện gì.
Hoá ra người trộm chiếc đồng hồ rồi giá họa cho Vương Nhất Ái chính là Tưởng Bội Bội.
Ngày thường Tưởng Bội Bội luôn hoà nhã với mọi người, sao lại làm ra được chuyện như vậy nhỉ?
Điều khiến người ta tò mò hơn là, rốt cuộc người yêu đương vụng trộm với Tưởng Bội Bội trong phòng học là ai?
Mọi người suy đoán sôi nổi, nhưng mà không thể đoán ra. Tưởng Bội Bội và La Thương Kỳ che giấu quá tốt, không bạn học nào biết quan hệ giữa hai người bọn họ.
Tưởng Bội Bội không mở miệng, cảnh sát không biết được một nghi phạm khác là ai, vụ án lại lâm vào cục diện bế tắc.
Tưởng Bội Bội chỉ nói một câu, người trộm đồng hồ chính là cô ta, người bỏ quên chiếc đồng hồ trong phòng học cũng là cô ta, không hề liên quan đến người nào khác.
Không cạy được miệng Tưởng Bội Bội, nên không biết người đàn ông ở cùng cô ta là ai, La Thương Kỳ sẽ không bị trừng phạt. Sao Lưu Đại Ngân có thể để anh ta tránh thoát chứ? Anh ta và Tưởng Bội Bội chính là hung thủ hại c.h.ế.t cháu gái của bà ấy đó.
Lưu Đại Ngân định viết thư nặc danh, hoặc gọi điện thoại nặc danh, nhưng hình như làm vậy đều có khả năng bị phát hiện, nếu bị phát hiện ra sẽ không ổn.
Sau khi trầm tư suy nghĩ rất lâu, cuối cùng Lưu Đại Ngân đã nghĩ ra được biện pháp hay. Tưởng Bội Bội với La Thương Kỳ yêu đương lén lút lâu như vậy, không có khả năng không có ai trong trường đại học phát hiện ra.
Chỉ cần bà ấy đưa ra cái giá đủ lớn, chắc chắn sẽ có người nói cho bà ấy biết quan hệ giữa La Thương Kỳ và Tưởng Bội Bội, như vậy chẳng phải bà ấy có thể quang minh chính đại đến đồn công an tố giác La Thương Kỳ rồi sao?