Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 365: Pháo Hôi trong truyện luân lý gia đình (1)



Năm trước, Khương Ngọc Lai đã tái hôn, đối tượng tái hôn không phải cô nàng Đảng Mộng Trúc kia, mà là một giáo viên nữ đã ly dị, chưa có con cái.

Hiện tại Lý Ngẫu Hoa đã không còn chút tình cảm vào với Khương Ngọc Lai, không yêu cũng không hận, nghe được tin tức này cũng không kích động lắm, giọng rất thản nhiên: “Khương Ngọc Lai là người ích kỷ, nếu anh ta cưới người phụ nữ kia, cô ta không chỉ không cho anh ta được trợ lực, ngược lại còn chứng thực tin đồn anh ta lén luôn gái bên ngoài, cho nên không đời nào Khương Ngọc Lai lại cưới Đảng Mộng Trúc kia đâu. Đời này của Đảng Mộng Trúc coi như thua hết trên người Khương Ngọc Lai rồi.”

“Vậy cũng do cô ta tự làm tự chịu.” Lưu Đại Ngân trào phúng: “Trước đây cô ta chủ động đi theo Khương Ngọc Lai không danh không phận, thì bây giờ phải nhận kết quả này thôi. Ngẫu Hoa, nếu như con không biết chuyện, không sáng suốt ly hôn, thì đã bị đôi nam nữ chó c.h.ế.t kia làm cho ghê tởm rồi.”

Trong quyển sách kia chính Khương Xuân Triều nói, Đảng Mộng Trúc vẫn luôn cho rằng hành động của cô ta là đang theo đuổi tình yêu chân chính, cô ta sẽ không chủ động đi quấy rầy Lý Ngẫu Hoa và Khương Ngọc Lai, mỗi năm chỉ cần được gặp Khương Ngọc Lai một hai lần là cô ta thoả mãn rồi.

Lưu Đại Ngân chỉ muốn nhổ nước bọt vào mặt cô ta, khi cô ta lên giường với cùng Khương Ngọc Lai, cô ta đã quấy rầy, đã làm tổn thương con gái bà ấy rồi. Theo đuổi tình yêu không có gì sai, nhưng theo đuổi lên tận giường chồng người khác thì sai hoàn toàn rồi, đừng vũ nhục tình yêu chân chính.

Một đôi nam nữ khốn nạn không biết xấu hổ còn nói tình yêu chân chính. Hừ!

“Gọi Xuân Sinh về tham dự tiệc đầy tháng con gái cậu ta? Cậu ta nghĩ thế nào vậy? Da mặt còn dày hơn da trâu!” Lưu Đại Ngân khinh thường.

Ăn táo xong, Lý Ngẫu Hoa ném hột đi, nói: “Mẹ, con đã nói với anh ta Xuân Sinh không rảnh tham gia rồi, anh ta chưa kịp trả lời đã bị con cúp máy.”

Lưu Đại Ngân gật đầu, nói: “Ngẫu Hoa, con làm đúng lắm, Xuân Sinh nhà chúng ta vẫn phải đi học đó, làm gì có thời gian đi tham gia tiệc đầy tháng của con gái Khương Ngọc Lai.

Tuy Lý Ngẫu Hoa không muốn cho con trai đi, nhưng cô ấy vẫn nói rõ với con trai mình, hỏi cậu ấy có muốn đi hay không.

Sắc mặt Khương Xuân Sinh không d.a.o động: “Mẹ, mẹ đừng để ý, cứ để con nói với ông ấy.”

Bây giờ con trai lớn rồi, đã có chính kiến riêng. Lý Ngẫu Hoa xoa đầu cậu ấy, nói: “Nếu con muốn đi mẹ sẽ không ngăn cản.”

“Con không muốn đi, con phải đi học, còn phải luyện đàn, làm gì có thời gian về quê.”

Khương Xuân Sinh còn nói thêm: “Hơn nữa, con về thì cũng có chuyện gì để nói với ông ấy đâu. Được rồi, mẹ, mẹ đừng nhọc lòng nữa, cứ để con tự xử lý chuyện của mình là được rồi.”

Lưu Đại Ngân phái người quan sát nhà họ Doãn rất lâu, mãi cho đến khi Doãn Thành Tài đã qua đời, Doãn Đinh đã quay lại trường học, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra nhà mình thật sự sẽ không gặp nguy hiểm nữa rồi.

Dần dần, Lưu Đại Ngân cũng quên đi chuyện Doãn Thành Tài. Lần tiếp theo nhìn thấy Doãn Đinh, vậy mà lại là ở ga tàu hoả.

Khai Lâm học hết trung học sẽ đi nghĩa vụ, người nhà đều đưa cậu ấy đi, đúng lúc gặp phải Doãn Đinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Xung quanh đều là phụ huynh tới tiễn con em mình, chỉ mình Doãn Đinh là không có ai bên cạnh, chỉ có bóng dáng cô đơn.

Cậu ta vừa quay đầu lại, thì trông thấy gia đình Lưu Đại Ngân, tất nhiên cũng trông thấy Khai Duyệt trong đám người.

Doãn Đinh lập tức lui về phía sau vài bước, giống như bị thứ gì doạ vậy. Sau khi lui lại phía sau, cậu ta vội vàng lên tàu, rất nhanh đã không thấy cậu ta đâu nữa.

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận trao đổi ánh mắt chỉ hai người hiểu với nhau. Xem ra Doãn Đinh cũng tham gia nghĩa vụ quân sự, chúng ta có thể yên tâm hoàn toàn rồi.

Lát nữa tàu hoả sẽ chạy, Lưu Đại Ngân lại dặn dò Khai Lâm mấy câu, nói xong còn lau nước mắt.

“Bà nội, thôi mà, cháu tham gia nghĩa vụ quân sự để rèn luyện bản thân, bà đừng khó chịu mà, bà cứ chờ cháu mang huân chương về cho bà đi.”

“Được, bà nội chờ huân chương của cháu. Khai Lâm, cháu lên tàu đi, tới quân doanh rồi nhớ nhắn tin về cho gia đình.”

“Cháu biết rồi, bà nội, bà dặn nhiều lần lắm rồi.”

Trong lòng Lý Lưu Trụ cũng rất khó chịu, nhưng anh ta là đàn ông, không thể khóc. Anh ta vỗ vỗ bả vai con trai: “Khai Lâm, chúc con thuận buồm xuôi gió, nhớ viết thư về cho gia đình.”

Lý Khai Lâm vẫn luôn cợt nhả, nói người nhà đã dặn dò cậu quá nhiều lần rồi, nhưng nghe Lý Lưu Trụ nói như vậy, hốc mắt cậu vẫn đỏ lên: “Con biết rồi, cha, cha đừng lo cho con. Cha nhớ phải hút ít thuốc thôi, cũng đừng tham công tiếc việc, chăm sóc ông bà nội giúp con.”

Vân Chi

“Anh, anh nhớ lời hứa của mình đấy nhé, khi về nhớ mang cho em dây lưng bằng vỏ đạn.” Khai Duyệt nói.

Khai Lâm thơm cô bé một cái: “Anh nhớ rồi, Khai Duyệt ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời đó.”

“Vâng, em sẽ nghe lời.”

Hốc mắt Khai Ngọc cũng đỏ lên: “Anh, anh nhớ phải gọi điện thoại về đấy.”

“Anh hứa mà. Được rồi, ông bà nội, cha, Khai Ngọc, Khai Duyệt, con lên tàu đây.”

“Ừ, con lên tàu đi.”

Tàu hỏa chậm rãi lăn bánh, Lưu Đại Ngân nhìn về phía tàu hoả vẫy tay liên tục, Khai Nguyên đi rồi, Khai Lâm cũng đi rồi, ai, con cháu trưởng thành đều có ngày phải rời khỏi gia đình.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com