Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 382: Pháo Hôi trong truyện luân lý gia đình (18)



Sau khi nhận được hộ chiếu, Chu Xuân Yến xin đơn vị cho nghỉ, rồi lên máy bay bay đến nước Mỹ.

Lần này Lưu Đại Ngân qua đây vì tham gia một buổi hội nghị thương nghiệp.

Ngoài đi họp ra, bà ấy còn muốn gặp cháu trai Khai Nguyên của mình. Từ khi Khai Nguyên sang Mỹ du học, đã sáu bảy năm rồi bọn họ không gặp nhau. Không biết hiện tại trông Khai Nguyên thế nào nhỉ? Chắc chắn là trưởng thành hơn nhiều rồi.

Lý Khai Nguyên đã tới sân bay từ sớm, chờ bà nội và chị họ.

Lưu Đại Ngân xuống máy bay, ngoài cháu gái ra còn có các nhân viên khác đi cùng bọn họ. Vừa ra tới cửa, bà ấy đã trông thấy Khai Nguyên đang đứng giữa đám người.

So với mấy năm trước, hình như Khai Nguyên không thay đổi nhiều lắm, chỉ bớt đi vài phần ngây ngô trên mặt, thay vào đó là dáng vẻ trưởng thành và tinh thần phấn chấn.

Khai Nguyên đang giơ tấm biển lớn trong tay lên, cùng lúc đó cậu ấy cũng trông thấy bà nội mình, tay không ngừng múa may vì hưng phấn.

“Bà nội, chị họ, cháu ở đây.”

Trong tay Lưu Đại Ngân không cầm theo thứ gì, bà ấy vội chạy tới trước m Khai Nguyên, không sốt ruột ôm lấy cậu ấy mà cẩn thận quan sát cậu ấy vài lần trước đã: “Khai Nguyên của bà trưởng thành rồi.”

Nói xong, bọn họ ôm nhau thật chặt qua hàng rào chắn.

Hai mắt Khai Nguyên đã ươn ướt, cậu ấy ôm chặt lấy bà nội của mình: “Bà nội.”

Lưu Đại Ngân vỗ về tấm lưng của cháu trai: “Ơi, bà nội đây.”

Thời gian xa cách mấy năm qua dường như bị một tiếng “Bà nội” này của Khai Nguyên xua đi hết, giống như bọn họ mới chia tay hôm qua, hôm nay đã gặp mặt vậy.

Lần này Khai Nguyên có thể bớt ra chút thời gian tới đón Lưu Đại Ngân, là vì cậu ấy đã cố gắng vất vả rất nhiều trước đó.

Đến khách sạn Lưu Đại Ngân ở, Khai Nguyên ăn với bọn họ một bữa cơm rồi lại vội vàng quay về trường học.

Lưu Đại Ngân sửa sang lại quần áo cho cháu trai, cười nói: “Được rồi, cháu về đi, đợi bà nội làm xong việc sẽ rủ Xuân Yến qua đó thăm cháu.”

Chu Xuân Yến ở bên cạnh cũng cười nói: “Khai Nguyên, đi đường cẩn thận nhé, đợi bà ngoại bận việc xong, bà với chị sẽ tới thăm em. Trường em học là trường đại học top đầu thế giới, chị phải thăm quan một vòng mới được.”

“Vâng, đợi chị với bà nội tới, em sẽ dẫn hai người đi dạo một vòng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lưu Đại Ngân phải tham gia hội nghị, phải đi khảo sát, không có nhiều thời gian rảnh rỗi, Chu Xuân Yến thuê một bạn du học sinh, để đối phương dẫn cô ấy đi thăm quan xung quanh.

Trường Khai Nguyên học cách nơi này mấy trăm cây số, sau khi giải quyết xong công việc, Lưu Đại Ngân mới có thời gian đi gặp Khai Nguyên.

Biết Lưu Đại Ngân sắp tới, Khai Nguyên cố bớt ra một ngày, để dẫn bà nội với chị họ đi dạo xung quanh.

Nơi cậu ấy đang học là một làng đại học, mấy trường đại học nổi tiếng nhất nước Mỹ đều ở nơi này.

Thời gian ở bên nhau luôn ngắn ngủi, mới đoàn tụ với Khai Nguyên một ngày, bọn họ đã phải ra về rồi.

Trước khi chia tay, Khai Nguyên ôm Lưu Đại Ngân, lại ôm Chu Xuân Yến, nói: “Bà nội, bà chờ cháu nhé, chờ tốt nghiệp xong cháu sẽ về nước.”

Khi vừa ra nước ngoài, cậu ấy đã nghĩ kỹ rồi, sau khi tốt nghiệp cậu ấy sẽ về nước.

Vừa gặp nhau một ngày đã phải chia xa, Lưu Đại Ngân không nhịn được lại rơi nước mắt: “Khai Nguyên, cháu muốn về nước hay muốn ở lại, bà nội đều ủng hộ cháu.”

Khai Nguyên lại ôm Lưu Đại Ngân: “Bà nội, cảm ơn bà.” Vì được bà thấu hiểu và ủng hộ, cháu mới yên tâm theo đuổi ước mơ của mình. Bà nội, cảm ơn bà!

Trên máy bay, Lưu Đại Ngân hỏi cháu gái: “Xuân Yến, ở nước Mỹ có vui không?”

Chu Xuân Yến gật đầu: “Rất vui ạ.”

“Vậy cháu hết buồn chưa?”

“Bà ngoại, hết buồn hay chưa cháu cũng không biết nữa.” Chu Xuân Yến cúi đầu vuốt ve ngón tay cái: “Nhưng mà hiện tại thời gian cháu nghĩ đến Hoằng Quốc Nguyên đã bớt đi rất nhiều rồi, sau này thời gian lâu dần cháu sẽ không nghĩ đến anh ta nữa.”

Lưu Đại Ngân vỗ về cháu gái: “Tất cả đều sẽ là quá khứ. Xuân Yến, cháu sẽ gặp được người tốt hơn.”

Chu Xuân Yến cười nói: “Vậy cháu nhận lời chúc phúc của bà.”

Máy bay cất cánh, bỏ lại nước Mỹ ở phía sau, cũng giống như cuộc đời vậy, trong quá trình tiến về phía trước, luôn có thứ phải bỏ lại phía sau.

Sau khi trở về từ nước Mỹ, Chu Xuân Yến lại quay về cuộc sống trước kia, ban ngày đi làm, buổi tối quay về ký túc xá. Hoằng Quốc Nguyên tường tới tìm cô ấy một lần, nhưng hai người đã chia tay, còn chuyện gì để nói với nhau nữa đâu.

Trong đơn vị của Chu Xuân Yến có không ít người biết cô ấy với Hoằng Quốc Nguyên yêu nhau, bây giờ cô ấy đã chia tay, có không ít chị gái nhiệt tình giới thiệu đối tượng cho cô ấy.

Vân Chi

Nhưng mà vừa kết thúc một mối tình, cô ấy vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để bước vào mối tình tiếp theo, tạm thời cứ độc thân thế này cũng không tệ. Cô ấy có thể tranh thủ khoảng thời gian này để học thêm vài thứ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com