Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 423: Pháo Hôi trong truyện em bé đáng yêu (7)



Giám khảo của cuộc thi lần này có tất cả ba vị, đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giới thời trang.

Đặc biệt là vị tên Gould ngồi chính giữa, ông ấy chính là nhà thiết kế chính của một trong ba tập đoàn thời trang lớn nhất nước F. Người đứng đầu cuộc thi lần này có thể đến phòng làm việc của ông ấy học tập, đối với các nhà thiết kế trẻ tuổi mà nói, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một.

Gould dùng tiếng F hỏi: “Số bốn và số mười bảy, hai người có gì muốn nói không?”

Dương Diệu và Từ Mạn Mạn bước lên sân khấu, đều mang theo nhân viên phiên dịch. Nghe Gould hỏi xong, nhân viên phiên dịch lập tức dịch lại lời ông ấy nói.

Dương Diệu là số bốn, cậu ấy trả lời trước: “Thưa ban giám khảo, để thiết kế ra bộ trang phục này tôi đã bỏ ra thời gian và công sức suốt một tháng trời, tôi có thể dùng danh dự của mình để đảm bảo, tôi tuyệt đối sẽ không làm ra bất kỳ chuyện gì bôi nhọ danh dự nhà thiết kế.”

Với nhà thiết kế mà nói, sao chép là sỉ nhục lớn nhất, ai làm ra hành vi như vậy, người đó không xứng làm một nhà thiết kế.

Từ Mạn Mạn cũng vội vàng nói: “Bộ váy này do tôi tự thiết kế ra, trong máy tính của tôi có mấy trăm bản thiết kế nháp, tôi có thể chứng minh.”

Gould nói một câu, có nhân viên trong ban tổ chức lập tức bước đến.

Vân Chi

Ngoài Dương Diệu và Từ Mạn Mạn ra, thí sinh dự thi còn lại không có ai là người Trung Quốc.

Dương Diệu nói với Từ Mạn Mạn: “Từ Mạn Mạn, nếu cô nhận lỗi ngay bây giờ, thì hậu quả vẫn chưa đến mức nghiêm trọng lắm.”

Từ Mạn Mạn lộ ra nụ cười nghịch ngợm: “Thí sinh số bốn, tôi không làm gì cả, sao tôi phải nhận lỗi?”

“Từ Mạn Mạn, là một nhà thiết kế, sao chép là hành vi đáng xấu hổ nhất.” Dương Diệu nhìn Từ Mạn Mạn, nói tiếp: “Nếu nhà thiết kế nào đó bị bôi nhọ tội sao chép, còn không thanh minh được, với người đó mà nói chẳng khác nào ngày tận thế. Nếu tôi bị người ta vu oan, còn không tự chứng minh được bản thân trong sạch, khả năng khi về nhà tôi sẽ tự sát.”

Nghe câu này sắc mặt Từ Mạn Mạn có chút thay đổi, giống như bị doạ bởi lời của Dương Diệu.

Nhưng mà rất nhanh, nụ cười dịu hiền đã xuất hiện lại trên mặt cô ta: “Thí sinh số bốn, bị vu oan tội sao chép đúng là rất nghiêm trọng, tôi cũng không muốn gánh cái danh sao chép trên lưng.”

Nghe cô ta nói xong, Dương Diệu không thèm nhìn cô ta nữa, mà nhìn ông chủ và Lưu Đại Ngân đang ngồi dưới sân khấu.

Lưu Đại Ngân thấy cậu ấy nhìn về phía bên này, thì nở nụ cười với cậu ấy, còn nói câu gì đó.

Khoảng cách quá xa, cậu ấy không nghe được Tổng giám đốc Lưu nói gì, nhưng cậu ấy nghĩ, chắc Tổng giám đốc Lưu đang nói không phải sợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Sau đó vài nhân viên đi theo Dương Diệu và Từ Mạn Mạn vào hậu trường để lấy máy tính của bọn họ. Nhân viên kết nối máy tính của Dương Diệu với máy chiếu ở hiện trường, Dương Diệu nói ra thư mục mình đặt bản nháp, nhưng nhân viên tìm rất lâu vẫn không tìm thấy bản nháp thiết kế của cậu ấy đâu.

Ngược lại rất nhanh đã tìm thấy bản thảo thiết kế trong máy tính của Từ Mạn Mạn, giống như lời cô ta nói, trong máy tính có mấy trăm bản thảo thiết k thật, từ ý tưởng đến thành phẩm, cần thứ gì có thứ đó.

So sánh hai bên với nhau, vừa nhìn là biết ngay ai sao chép của ai rồi.

Lưu Đại Ngân quay đầu lại quan sát Từ Tiểu Bảo, đúng lúc nhìn thấy nụ cười đắc ý trên môi cậu bé.

Bây giờ cứ cười đi, lát nữa sẽ có lúc nhóc phải khóc nhè.

Cả hội trường đều bàn tán xôn xao, ánh mắt đều dừng trên ngời Dương Diệu, là ánh mắt phẫn nộ, nghi ngờ, khinh miệt, coi thường…

Không khó để Lưu Đại Ngân tưởng tượng ra, nếu vẫn như trong quyển sách kia viết, lúc này Dương Diệu đang kinh hoảng thế nào.

Rõ ràng là trang phục mình thiết kế ra, thế mà lại bị người khác cướp mất. Cướp mất vẫn chưa hết, cậu ấy còn phải gánh cái danh sao chép, con đường làm nhà thiết kế coi như chấm dứt tại đây, giống con chuột cống bị mọi người đuổi đánh.

Khó trách cậu ấy sẽ tự sát.

Hiện tại, có Lưu Đại Ngân giúp đỡ, Trương Thủy Sinh và Dương Diệu đã biết trước trò hề của Từ Mạn Mạn, còn nghĩ xong biện pháp phản kích rồi.

Gould dùng tiếng F hỏi: “Thí sinh số bốn, cậu còn gì để nói không? Trong máy tính của cậu không tìm được thứ gì hết.”

Dương Diệu nhìn chằm chằm vào Từ Mạn Mạn, sau đó nói: “Ban giám khảo đáng kính, tôi có lời muốn nói.”

Phiên dịch dịch lại lời cậu ấy nói sang tiếng F, ba giám khảo thương lượng với nhau một lát, rồi Gould nói: “Chúng tôi cho cậu thêm một cơ hội nữa.”

Dương Diệu: “Trước khi cuộc thi bắt đầu, tôi đã nhận được tin tức, bản thiết kế của tất cả thí sinh tham dự cuộc thi lần này đều bị người ta bỏ tiền ra thuê hacker ăn trộm rồi.”

Trong tay phiên dịch có một chiếc microphone, sau khi cô ấy dịch lại lời này sang tiếng F, hiện trường lập tức tĩnh lặng.

Từ Mạn Mạn đứng cách Dương Diệu không quá xa, hơn nữa lời này của Dương Diệu không hề nhỏ, đương nhiên cô ta cũng nghe thấy rồi.

Cơ thể cô ta khẽ run lên, sắc mặt cũng trắng bệch ra.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com