Chưa từng có quyển sách nào khiến Lưu Đại Ngân tức giận như vậy, tuy rằng những quyển sách trước kia vai chính cũng làm hại người vô tội, nhưng chưa đến mức ác độc như hai kẻ ma quỷ An Hữu Hi và Vu Kính Thận này.
Vì trò chơi tảm cảm của mình bọn họ đã hại c.h.ế.t rất nhiều người.
Vân Chi
Phải đối phó với hai kẻ ma quỷ này thế nào, Lưu Đại Ngân phải suy nghĩ cẩn thận mới được.
So sánh thời gian trong sách với hiện thực, bây giờ đã đến lần chạy trốn thứ hai của An Hữu Hi rồi, Vu Kính Thận lại sắp tới tìm An Hữu Hi lần nữa.
Trong sách viết rất rõ ràng, lần thứ hai An Hữu Hi chạy trốn, cô ta đã chạy tới một sơn thôn nhỏ ngay gần tỉnh thanh nơi Lưu Đại Ngân đang sinh sống.
Trong sách viết, sau khi xuống tàu hoả, An Hữu Hi lang thang trên đường, không biết phải đi đâu về đâu. Trên người cô ta chỉ có một chút tiền, cô ta không dám về trường học, cũng không dám liên lạc với người nhà, đành phải lang thang không có mục tiêu trên đường phố.
Vì tiền không nhiều lắm, An Hữu Hi chỉ mua được vé ô tô từ tỉnh thành đến một huyện thành nhỏ không phồn hoa lắm.
An Hữu Hi là cô gái thanh tú, một mình lang thang vô định trên đường phố, ở một nơi xa lạ, rất nhanh đã bị đám du côn ở huyện thành để mắt tới.
Tên du côn giả vờ mình đang cần tuyển người, lừa An Hữu Hi tới một căn nhà xưởng bỏ đi. Thấy tình thế không ổn, An Hữu Hi lập tức chạy trốn.
Tiền trên người cô ta bị tên du côn lấy hết rồi, cô ta cứ chạy mãi, chạy mãi, cuối cùng chạy tới một sơn thôn nhỏ. Đúng lúc gặp phải một đôi vợ chồng già vừa lên huyện bán đồ ăn về, thấy cô ta một mình đáng thương, đã cho cô ta qua đêm tại nhà mình.
Hai vợ chồng không có con cái, thấy An Hữu Hi không có nơi nào để đi, cũng không có chứng minh thư, nên đã giữ cô ta lại.
Hai người yêu thương An Hữu Hi như con ruột trong nhà, An Hữu Hi thì đối xử với bọn họ thế nào chứ?
Sau khi Vu Kính Thận tìm tới, g.i.ế.c c.h.ế.t đôi vợ chồng này như g.i.ế.c c.h.ế.t bà cụ nhặt rác từng thu nhận cô ta. Chỉ hai ngày ngắn ngủn từ khi về lại đảo, cô ta đã quên sạch đôi vợ chồng kia rồi, không chỉ động lòng với hung thủ g.i.ế.c bọn họ, còn yêu anh ta.
Đúng là đồ lòng lang dạ sói, không sợ đêm đến bà cụ nhặt rác và hai vợ chồng kia tới tìm cô ta à?
Trong mắt Lưu Đại Ngân, không chỉ Vu Kính Thận nên bị bắt vào tù, mà An Hữu Hi cũng nên bị bắt vào tù.
Vì An Hữu Hi, mà nhiều người phải c.h.ế.t như vậy, còn đều là người có ơn với cô ta, nhưng An Hữu Hi đã làm gì?
Hình như cô ta chưa làm gì cả, khi người c.h.ế.t thì giả mù sa mưa mà khóc hai tiếng, sau khi khóc xong lại tiếp tục trò chơi em chạy anh đuổi với Vu Kính Thận, tiếp tục hại tính mạng người khác.
Nếu Vu Kính Thận chưa được An Hữu Hi cứu, Lưu Đại Ngân rất muốn canh giữ trước con hẻm nhỏ nơi anh ta bị thương, rồi gọi điện thoại để cảnh sát đến bắt anh ta đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Chỉ dựa vào vết thương trên người anh ta là do s.ú.n.g gây ra, Lưu Đại Ngân không tin anh ta còn thoát được.
Nhưng mà hiện tại vẫn chưa muộn, chỉ cần An Hữu Hi với Vu Kính Thận đến tỉnh thành, là Lưu Đại Ngân có thể khiến Vu Kính Thận có đi mà không có về.
Cách ngày Vu Kính Thận tìm được An Hữu Hi còn hơn mười ngày, Lưu Đại Ngân kể giấc mơ của mình cho Lý Tam Thuận trước.
Lý Tam Thuận cũng rất tức giận, ông ấy mắng An Hữu Hi và Vu Kính Thận một lúc lâu, rồi nói: “Đại Ngân, chuyện này chúng ta phải tính toán cẩn thận. Vu Kính Thận này có súng, chúng ta không được rút dây động rừng.”
Lưu Đại Ngân nói: “Tam Thuận, nhà Vu Kính Thận là gia đình có tiếng tăm trong giới xã hội đen, là vua của thế giới ngầm, cậu ta còn là cậu chủ nhà họ Vu. Tôi rất tò mò, nước ta mà cũng có vua của thế giới ngầm sao?”
Theo quyển sách kia miêu tả, gia tộc của Vu Kính Thận vô cùng có thế lực, không chỉ có súng, bọn họ còn c rất nhiều sản nghiệp khác, còn có một hòn đảo riêng thuộc về gia tộc bọn họ. Như vậy vẫn chưa tính gì, khắp nơi trên đất nước này chỗ nào cũng có thế lực của bọn họ, bọn họ muốn đi đâu thì trực tiếp lái trực thăng đến đó, không cần bận tâm đến điều gì khác.
Chuyện có hòn đảo riêng này rất bất hợp lý, tất cả đất đai đều thuộc quyền quản lý của nhà nước, sao quốc gia có thể cho tư nhân sở hữu một hòn đảo lớn như vậy?
Cho dù hòn đảo kia thuộc sở hữu cá nhân, nhưng gia tộc Vu Kính Thận trang bị võ trang trên đảo như vậy, không chỉ có súng, còn có đủ loại vũ khí tân tiến khác, chẳng lẽ quốc gia cũng mặc kệ sao?
Hiện tại, ngay cả s.ú.n.g b.ắ.n chim người dân cũng không được sử dụng tuỳ tiện, bọn họ có nhiều s.ú.n.g như vậy, quốc gia thật sự không quản?
Còn cả máy bay riêng nữa. Tuy Lưu Đại Ngân cũng giàu có, cũng hiểu biết về phương diện này, nhưng máy bay tư nhân muốn bay đi đâu đó vẫn phải xin phép trư, còn chỉ được phép bay ở tầng trời thấp, chứ không phải muốn đi đâu thì đi đó.
Thế mà máy bay tư nhân của gia tộc Vu Kính Thận lại muốn đi đâu thì đi, thậm chí ra nước ngoài cũng vậy, muốn đi là đi, muốn về là về. Chuyện này có thật sao?
Lưu Đại Ngân vẫn ôm thái độ nghi ngờ.
Quốc gia quản lý an toàn đường không vô cùng nghiêm ngặt, một chiếc máy bay chưa đăng ký trước, không biết tới từ đâu, tự dưng lại bay vào không phận quốc gia, chiếc máy bay đó còn tự do quay lại được?
Coi không phận quốc gia là vườn hoa của nhà bọn họ chắc.
Nếu như không phải từng mơ rất nhiều giấc mơ như vậy, Lưu Đại Ngân đã nghi ngờ quyển sách này là sách giả rồi.
“Xã hội đen mà bà nói chẳng phải là thế lực phản động sao?” Lý Tam Thuận nói: “Thời gian này quốc gia chúng ta đang nghiêm trị, du côn trên tỉnh thành còn không dám ra ngoài gây chuyện, sao vẫn có người dám tự xưng là vua của thế giới ngầm, làm vậy khác nào đưa đầu cho quốc gia xử lý? Người lăn lộn được trong giới xã hội đen đều không phải kẻ ngốc, ai dám làm như vậy, chê mạng mình quá dài à. Đại Ngân, có phải quyển sách lần này bà mơ thấy viết nhầm rồi không? Sao tôi thấy không đáng tin lắm nhỉ?”
Ở trong nước, Lưu Đại Ngân chưa từng nghe nói có tổ chức xã hội đen nào có đủ thực lực chống chọi với quốc gia. Nhưng mà nước ngoài thì có thế lực như vậy. Lẽ nào chuyện này không phát sinh trong nước, mà phát sinh ở nước ngoài?
Lý Tam Thuận vội hỏi: “Ở trong nước, bà cũng coi như người giao du rộng, bà từng nghe nói đến cái danh vua của thế giới ngầm chưa?”
Lưu Đại Ngân lắc đầu: “Chưa từng nghe nói, nhưng mà từng gặp người hoạt động trong vùng “Màu xám”, có điều không ai dám tự xưng là vua của thế giới ngầm.”