Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân đã thương lượng từ trước, phải chờ tới buổi sáng khi gặp Vu Kính Thận, bọn họ mới tố cáo An Hữu Hi với cảnh sát.
Bà cụ nhặt rác bị g.i.ế.c kia cũng ở tỉnh thành, vài ngày sau hàng xóm mới phát hiện ra t.h.i t.h.ể của bà cụ, hàng xóm đã báo cảnh sát rồi.
An Hữu Hi là người luôn ở bên bà cụ, sau khi bà cụ c.h.ế.t cô ta lại không thấy tăm hơi, đã bị xếp vào diện tình nghi trọng điểm, cảnh sát tỉnh thành còn từng phát thông báo tìm kiếm An Hữu Hi.
An Hữu Hi là nghi phạm, Lưu Đại Ngân là công dân tuân thủ pháp luật, đương nhiên phải báo cho cơ quan công an về tung tích của cô ta rồi.
Tới thị trấn nhỏ, Lưu Đại Ngân tìm một căn nhà nghỉ ở ven đường, sau khi vào phòng đóng cửa lại, bà ấy lập tức gọi cho cảnh sát.
“Alo, cảnh sát phải không? Tôi mốn báo án. Tôi nhìn thấy một cô gái, trông rất giống An Hữu Hi mà cảnh sát vừa phát thông cáo tìm người.”
Cảnh sát ở đầu bên kia hỏi thăm kỹ càng tình hình, Lưu Đại Ngân nói hết những điều mình biết, miêu tả kỹ càng khuôn mặt của An Hữu Hi và nơi cô ta đang sống.
Báo cảnh sát xong, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận mới thở phào nhẹ nhõm. Giải quyết xong An Hữu Hi rồi, còn Vu Kính Thận, chắc là ngày mai cũng giải quyết xong.
Trong quyển sách kia viết, sau khi tìm được nơi ở của An Hữu Hi, Vu Kính Thận đã rút hết đàn em đi theo mình về. Đã biết An Hữu Hi ở đâu rồi, anh ta không cần người khác nhúng tay vào, anh ta muốn đích thân bắt lấy con mèo nhỏ chạy trốn này.
May là như vậy mới không có người theo dõi An Hữu Hi, nếu không An Hữu Hi vừa bị cảnh sát bắt lại, chắc chắn Vu Kính Thận sẽ nhận được tin tức. Như vậy chẳng phải sẽ rút dây động rừng sao?
“Đại Ngân, đột nhiên tôi nghĩ tới chuyện này, nếu như cảnh sát điều tra ra người tố cáo An Hữu Hi và Vu Kính Thận chính là hai người chúng ta, chúng ta còn là vợ chồng, cảnh sát nghi ngờ thì phải làm sao?”
Lưu Đại Ngân cười nói: “Chuyện này tôi đã nghĩ kỹ rồi, cứ nói gặp An Hữu Hi chúng ta mới nhớ tới thông báo hỗ trợ điều tra của cảnh sát tỉnh, nên tố cáo cô ta với cảnh sát. Còn về Vu Kính Thận, cứ nói chúng ta nhìn thấy bọn họ đều mang súng, cảm thấy không phải người tốt, nhớ tới hiện tại đang trong thời kỳ nghiêm trị, nhà nước đang cổ vũ quần quần chúng tích cực tố cáo cá nhân sở hữu s.ú.n.g ống, nên ông báo cảnh sát. Chúng ta cứ nói như vậy chắc là không vấn đề gì đâu.”
Vân Chi
Lý Tam Thuận: “Bà nói cũng đúng, chúng ta cứ nói như vậy đi. Tố cáo tội phạm là nghĩa vụ của công dân, đến lúc đó chúng ta cứ đường hoàng đứng ra nói.”
“Ừ, chúng ta là công dân tốt, tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, cảnh sát sẽ không nghi ngờ chúng ta đâu.”
Hai vợ chồng an ủi nhau một phen, đợi đến sáng hôm sau, ăn sáng xong hai người ra cửa nhà nghỉ xem người ta đánh bài.
Hiện tại thời tiết đã không còn quá nóng, các cụ ông cụ bà trên thị trấn đều thích ra ngoài vỉa hè tụ tập đánh bài. Quyển sách kia viết rõ điều này.
Trong sách viết, Vu Kính Thận liếc mắt nhìn qua đám người ăn không ngồi rồi bên đường, chỉ biết đánh bài để g.i.ế.c thời gian thì cảm thấy bọn họ đang lãng phí sinh mệnh.
Lãng phí cái đầu anh ta, người già thành thật chơi bài giải trí sao lại là lãng phí sinh mệnh?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Chẳng lẽ phải g.i.ế.c người đốt nhà giống anh ta mới không lãng phí sinh mệnh? Mấy cụ ông cụ bà này còn tốt đẹp hơn anh ta nhiều.
Xem đánh bài chưa đến một tiếng, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đã nghe thấy một tiếng “Rầm”, giống như tiếng ô tô đ.â.m vào vật nặng gì đó.
Tất cả mọi người đều nhìn ra đường cái, một con lợn rừng đang nằm ngay giữa đường, cách con lợn rừng một mét là một chiếc ô tô màu đen vừa mới dừng lại.
Bánh sau ô tô vẫn đang bốc khói.
Chắc là chiếc xe này vừa va phải con lợn rừng kia nhỉ? Chuyện này quá hiếm thấy, nên các cụ ông cụ bà không rảnh đánh bài nữa, đều ném bài trong tay xuống rồi chạy đi xem náo nhiệt.
Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cũng không ngoại lệ, cũng vội chạy đi xem. Vì biết người đang ngồi trong xe chính là Vu Kính Thận - mục tiêu của bọn họ, nên hai người chạy còn nhanh hơn các cụ ông, cụ bà khác.
Ngoài người già ra, còn có chủ quán hàng rong, chủ quán ăn, chủ nhà nghỉ gì đó chạy tới xem náo nhiệt.
Tuy thị trấn của bọn họ rất gần núi, nhưng cũng rất ít khi trông thấy lợn rừng. Chiếc ô tô đang chạy giữa đường cái lại đ.â.m phải lợn rừng, càng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Bản tính của con người là thích xem náo nhiệt, hiện tại có chuyện để xem, người xung quanh đều chạy về phía bên này. Vốn dĩ Vu Kính Thận định bảo tài xế đi tiếp, nhưng bọn họ chưa kịp khởi động xe, đã có một đám người chạy đến, vây lại.
Bây giờ dù anh ta muốn đi tiếp cũng không đi được.
Vu Kính Thận rất phiền lòng. Anh ta đã sắp được gặp lại “Con mèo nhỏ” của mình rồi, thì xảy ra chuyện như vậy. Muộn một phút anh ta lại nhớ con mèo nhỏ của mình thêm một phút.
Nhưng mà nơi này không phải trên đảo, không phải nơi anh ta muốn làm gì thì làm, có nhiều chuyện vẫn phải để ý.
Cửa sổ xe bị gõ vang, Vu Kính Thận không muốn để ý đến người bên ngoài, nên quay sang nói: “Lão Lục, cậu xuống xem sao đi.”
Lão Lục gật đầu, mở cửa ra, xuống xe.
Điều Vu Kính Thận không ngờ là, Lão Lục đã xuống xe rồi, cửa sổ xe vẫn bị gõ vang. Vu Kính Thận không nói lời nào, người trong xe cũng khôgn dám hạ kính cửa sổ xe xuống.
Người gõ cửa sổ xe là Lý Tam Thuận, Vu Kính Thận ngồi trong xe không ra ngoài, ông ấy sẽ tiếp tục gõ.
Nơi này có nhiều người như vậy, Vu Kính Thận không dám làm bậy. Cuối cùng không nhịn được nữa, Vu Kính Thận đành hạ kính xe xuống, lạnh lùng nhìn khuôn mặt già nua bên ngoài cửa sổ, không nói lời nào.
Lý Tam Thuận nhiệt tình hỏi: “Người anh em, cậu có phúc quá, tự dưng lại đ.â.m trúng một con lợn rừng lớn như vậy. Cậu định xử lý con lợn rừng này thế nào?”