Triệu Văn Bác tỉnh lại từ một mảnh hỗn độn, cảm giác đầu tiên chính là đau. Cả người đều đau đớn, đặc biệt là phần đầu, đau vô cùng.
Nhưng mà anh không cảm thấy khó chịu, ngược lại vui mừng cười lớn.
Cảm nhận được đau đớn chứng minh anh vẫn còn sống.
Đợi đến khi gặp được cha mẹ, biết được chuyện mình đã trải qua từ miệng bọn họ, Triệu Văn Bác chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười lớn. Anh ta sống lại rồi, sống lại vào thời điểm vẫn còn cơ hội ngăn cản tất cả bi kịch phát sinh.
Anh ta sẽ không bao giờ để xuất hiện bi kịch như đời trước.
Đời này cha vẫn chưa bị tức chết, công ty vẫn còn, cho dù có điểm khác đời trước, nhưng Triệu Văn Bác vẫn chấp nhận được.
Sau khi xuất viện, Triệu Văn Bác và Triệu Vệ Quốc nói chuyện với nhau trong phòng làm việc rất lâu, ngay cả mẹ Triệu cũng không biết bọn họ nói chuyện gì.
Sau khi Triệu Vệ Quốc ra khỏi phòng, dường như ông ta đã già đi vài tuổi, bước đi cũng tập tễnh.
Vân Chi
Mẹ Triệu vội vàng đỡ ông ta, Triệu Vệ Quốc xua tay: “Tôi không sao, bà không phải để ý đến tôi đâu.”
Không lâu sau, công ty Triệu Thị tiến hành cải cách nhân sự rất lớn, có người thăng cấp, có người bị sa thải.
Hơn một năm sau, Đường Thị đưa ra thị trường một loại sản phẩm mới, đã nhận được rất nhiều lời khen từ khách hàng, không lâu sau đã thịnh hành cả nước.
Nhưng mà Đường Thị không vui mừng được quá lâu, Triệu Thị đã kiện Đường Thị ra toà, nói Đường Thị ăn cắp độc quyền của bọn họ.
Sản phẩm này Triệu Thị đã xin cấp độc quyền bên nước ngoài từ lâu rồi, thời gian sớm hơn Đường Thị xin cấp độc quyền trong nước hai tháng.
Chứng cứ vô cùng xác thực, Đường Thị thua kiện, Đường Hồng Vũ phải gánh tội danh ăn cắp bí mật công ty người khác, Đường Viễn chạy vạy khắp nơi, Đường Hồng Vũ mới được tạm hoãn thi hành án.
Cổ phiếu của Đường Thị biến động rất lớn, nhân cơ hội ấy Triệu Vệ Quốc thu mua không ít cổ phiếu của Đường Thị, trở thành một trong ba cổ đông lớn của tập đoàn.
Triệu Thị và Đường Thị đã trở mặt hoàn toàn, từ thông gia biến thành kẻ thù.
Tất nhiên cha con Đường Viễn rất oán hận cha con Triệu Vệ Quốc, nhưng bọn họ còn cách nào chứ, hiện tại danh tiếng của Đường Thị đã rơi xuống đáy cốc rồi, danh tiếng của Triệu Thị lại như mặt trời ban trưa, ngoài ngủ đông ra, Đường Thị thật sự không còn cách nào khác.
Triệu Tiểu Nhã và Đường Hồng Vũ đã ly hôn, Triệu Vệ Quốc không cho cô ta về nhà. Ngay lúc Triệu Tiểu Nhã mắc bệnh tâm lý, thì một người phụ nữ tới tìm Đường Hồng Vũ, nói có chứng cứ phạm tội của Triệu Vệ Quốc trong tay.
Trên đại hội cổ đông của Đường Thị, Triệu Văn Bác nghiến răng nghiến lợi nhìn cha con Đường Viễn, sau đó chậm rãi nở nụ cười.
Triệu Văn Bác cười, Đường Hồng Vũ cũng cười: “Tôi chờ ngày cậu không cười nổi.”
Triệu Văn Bác không để tâm đến lời Đường Hồng Vũ nói, trong mắt anh ta, câu nói này chỉ là một câu oán hận của đối phương, không có lực sát thương gì. Anh ta không ngờ, mấy hôm sau, quả nhiên anh ta không cười nổi nữa, cha anh ta bị cảnh sát bắt đi.
Tội danh là…, chứng cứ vô cùng xác thực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lâm Vũ San xuyên sách, xuyên vào một quyển tiểu thuyết ngược luyến tình thâm, trở thành nữ phụ độc ác trùng họ trùng tên.
Nữ phụ là mối tình đầu của nam chính Đường Hồng Vũ, vì nữ chính Triệu Tiểu Nhã thích Đường Hồng Vũ, bị phụ huynh hai nhà Đường, Triệu liên thủ chia rẽ, phải ra nước ngoài.
Nữ phụ không cam lòng, sau khi về nước đã nối lại tình xưa với Đường Hồng Vũ, cùng nhau ngược Triệu Tiểu Nhã thương tích đầy mình.
Nhưng mà kết cục cuối cùng của nữ phụ cũng không tốt lắm, bị Đường Hồng Vũ đẩy vào tù, bị tra tấn đủ đường, cuối cùng c.h.ế.t vì tự sát.
Vốn dĩ quyển tiểu thuyết này đã hoàn thành từ mấy tháng trước rồi, nhưng không biết tác giả uống nhầm thuốc gì mà lại viết thêm vài chương ngoại truyện về nữ phụ.
Lâm Vũ San chỉ đọc mấy chương đầu sau đó không xem tiếp, nhưng mà sau khi cập nhật thêm chương mới, quyển sách được đẩy lên trang đầu, cô ấy lại bấm vào theo thói quen, thấy mấy chương mới là phiên ngoại về nữ phụ cùng họ cùng tên với mình, nên đã đọc vài chưng.
Sau khi xuyên qua, Lâm Vũ San cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đã đọc mấy chương phiên ngoại kia, nếu không cô ấy cũng không biết được nguyên nhân khiến nữ phụ trở nên điên cuồng như vậy.
Đường Viễn v Triệu Vệ Quốc bức ép nữ phụ phải chia tay nam chính, nhưng mà khi đó hai người đang yêu đương thắm thiết, tất nhiên nữ phụ không chịu khuất phục rồi.
Triệu Tiểu Nhã uống thuốc ngủ, dùng cái c.h.ế.t để bức ép Đường Hồng Vũ phải đính hôn với cô ta. Triệu Vệ Quốc sợ con gái làm việc ngốc, đã âm thầm thuê người đánh cho cha mẹ nữ phụ một trận, không ngờ đám côn đồ kia không biết nặng nhẹ, đã đánh cha Lâm bị liệt.
Vì nữ phụ, mẹ Triệu cũng mất việc làm, lại không tìm thấy người đã đánh cha Lâm, tiền thuốc men kếch xù khiến gia đình Lâm Vũ San lâm vào tuyệt cảnh.
Lúc này Triệu Vệ Quốc lại đứng ra làm người tốt, nói sẵn lòng trả tiền thuốc men giúp cha Lâm, nhưng mà có một điều kiện, nữ phụ phải chia tay Đường Hồng Vũ, phải ra nước ngoài.
Trong lúc vô tình, nữ phụ nghe được Triệu Vệ Quốc gọi điện thoại, biết đám côn đồ đánh cha mình bị thương do chính Triệu Vệ Quốc thuê mướn, sợ người nhà lại gặp phải chuyện bất trắc, cô ấy đành phải đồng ý với điều kiện của Triệu Vệ Quốc, chia tay Đường Hồng Vũ rồi ra nước ngoài.
Sau khi tốt nghiệp, cô ấy lén lút về nước, nối lại quan hệ với Đường Hồng Vũ. Nhưng mà cô ấy không nói cho Đường Hồng Vũ sự thật, chỉ trút hết thù hận vào người nhà họ Triệu.
Khi Lâm Vũ San xuyên qua, nữ phụ đang thu dọn hành lý chuẩn bị về nước. Lâm Vũ San xuyên đến, dứt khoát trả vé máy bay, ở lại nước ngoài.
Lý Sư Phụ không hợp tác với Triệu Thị, anh trai Triệu Tiểu Nhã cũng không trở thành người thực vật. Sau khi biết tin, Lâm Vũ San đoán được có lẽ vẫn còn người xuyên không hoặc người trọng sinh khác trên thế giới này, rất có thể là người có liên quan với nhà họ Triệu.
Lâm Vũ San làm việc bên nước ngoài hơn một năm mới về nước, vừa làm việc vừa lén lút thu thập chứng cứ phạm tội của Triệu Vệ Quốc.
Đợi Triệu Vệ Quốc đánh bại Đường Thị, thu mua cổ phiếu Đường Thị trong tối ngoài sáng, cha con Đường Viễn không còn cách nào khác rồi, cô ấy mới mang chứng cứ phạm tội tới tìm Đường Hồng Vũ.
Gặp lại Lâm Vũ San, Đường Hồng Vũ vui mừng khôn xiết, sau khi nhìn thấy chứng cứ Lâm Vũ San đưa cho mình, anh ta càng vui mừng như nhặt được của báu: “Vũ San, em yên tâm, anh hứa sẽ báo thù giúp em.”
Lâm Vũ San cười nói: “Triệu Vệ Quốc là thương nhân thành công, tôi chỉ là dân chúng bình thường, chỉ dựa vào năng lực của tôi chắc chắn không báo được thù, nên tôi mới tới tìm anh. Đường Hồng Vũ, đây chỉ là một phần chứng cứ nho nhỏ, phần còn lại đến lúc gặp cha anh rồi, tôi mới lấy ra.”
“Hả? Vũ San, em không tin anh sao? Anh hứa…”
Lâm Vũ San uống một ngụm cà phê, nói: “Không phải tôi không tin anh, chẳng qua là nhà họ Đường không phải do anh làm chủ.”
Đường Viễn hận Triệu Vệ Quốc thấu xương, có cha con nhà họ Đường giúp đỡ, Lâm Vũ San báo thù rất thuận lợi, cuối cùng Triệu Vệ Quốc bị phán 12 năm vì tội thuê người đả thương người khác.
Ngày có kết quả phán quyết, ra khỏi toà án, Lâm Vũ San nhìn lên bầu trời xanh ngắt, hy vọng ở thời không ban đầu, “Lâm Vũ San” kia sẽ hiếu thảo với cha mẹ mình.