Đây là câu chuyện độc lập không liên quan đến chính văn, nhưng ở trong cùng tập truyện ngắn của Phồn Tang Tam Thiên, cũng lấy bối cảnh dân quốc. Mình đọc thấy thích nên edit luôn, coi như ngoại truyện cùng vũ trụ ha.
Phú Quý cầm khoản tiền lớn đi ra ngoài, cùng đám công tử mới quen uống rất nhiều rượu, rồi ghé qua chuộc vui mấy cô đào mới, đến lúc quay về công quán thì trời đã khuya.
Phú Quý thấy chồng mình đang ngồi dưới ánh đèn lồng đỏ, gương mặt đẹp như thiếu nữ, dịu dàng tú lệ, nhưng vẫn không thể giữ được ánh mắt của Phú Quý. Phú Quý chỉ hôn nhẹ lên má em, cười nói: “Bạc Càn, anh đau đầu quá, em bế anh về đi.”
Người đàn ông tên Bạc Càn cụp hàng mi dài rậm, không nói một lời, im lặng đỡ Phú Quý quay về, sai người ở mang nước ấm đến lau mình cho Phú Quý. Vừa mới cởi áo, đã lộ ra mấy vết hôn trên cổ anh…
Những dấu đó không phải do em để lại.
Phú Quý vẫn chưa hài lòng, nói: “Bạc Càn, anh thấy em lâu rồi không hát tuồng. Ngày trước em đẹp lắm, sao sau khi thành thân lại thay đổi thế.”
Tay Bạc Càn cầm khăn hơi khựng lại, giọng nhạt nhẽo: “Bận bịu việc làm ăn, giọng cũng kém đi, nên không hát nữa.”
Phú Quý “hừ,” nói: “Nhà mình chẳng phải vẫn còn rất nhiều tiền sao? Việc gì phải chui đầu vô cái hố tiền đó, làm người đầy mùi hôi.”
Bạc Càn không cãi lại, lặng lẽ nhìn ca nhi của mình. Ba năm trước, cậu công tử bảo bối nhà tổng lý từng theo đuổi em, tiêu tiền như rác, giờ nhìn lại ánh mắt xinh đẹp ấy chỉ thấy buồn thay.
Nhà Phú Quý rất giàu, cha là tổng lý, mẹ là con gái quan lớn nước ngoài, nên mới sinh ra Phú Quý – một ca nhi. Xã hội giờ đàn bà nhiều, địa vị ca nhi không còn được như xưa, nhưng Phú Quý quá được nuông chiều, đến mười tuổi vẫn còn được bú mớm. Thích gì cũng phải lấy cho bằng được.
Thời dân quốc, con người cởi mở hơn. Phú Quý dù là ca nhi vẫn dám kết bạn khắp nơi với đám tiểu thư, thiếu gia, đi xem phim, nghe hát, ghé kỹ viện, cái gì cũng dám thử.
Đến gần 30 tuổi, gia đình sốt ruột, muốn tìm cho anh người hôn phu. Cuối cùng hôn sự gần định xong, Phú Quý lại không chịu, nhất quyết đòi lấy một kép hát thanh y.
Việc này khiến cả nhà không yên, Phú Quý dẫu được cưng chiều cũng bị cấm túc.
Nhưng Phú Quý khi ấy thật lòng yêu Bạc Càn, cảm thấy Bạc Càn cô quạnh tựa nhân vật trong tiểu thuyết, như tiên trên cung trăng, từng cử động đều khiến tim anh rung động. Thế là nửa đêm ôm mấy vạn đồng bạc lớn cùng Bạc Càn bỏ trốn.
Phú Quý theo đuổi Bạc Càn suốt một năm. Trong mắt Bạc Càn, Phú Quý là ca nhi bị chiều hư, hoàn toàn khác với mẫu người em mong đợi, thêm cách biệt tuổi tác – Bạc Càn mới hai mươi.
Nhưng chuyện tình cảm khó nói, Bạc Càn cảm động, bị tan chảy trước tình yêu cuồng nhiệt của Phú Quý. Em thề sẽ để Phú Quý bên mình vẫn được sống sung túc như xưa, vẫn ra vào kẻ hầu người hạ.
Em bắt đầu lấy tiền Phú Quý cho để làm ăn, dần dần, nét yểu điệu trên người em biến mất, vẻ dịu dàng không còn, từ kép thanh cao trở thành người lăn lộn thương trường, vướng vào quyền lực và toan tính. Em bắt đầu quản Phú Quý, cũng không thích Phú Quý ra ngoài uống rượu hay kết giao với đám người phù hoa.
Phú Quý hẵng còn đẹp, da thịt mịn màng, công tử phong lưu, từng cử động đều mang nét phóng khoáng, rất được người khác thích. Phú Quý cũng không quá hư hỏng, nhưng lúc đi chơi với đám bạn, khó tránh để lại vài dấu vết trên người.
Vì thế, Bạc Càn không biết cãi nhau với Phú Quý bao nhiêu lần.
Phú Quý chán ngán, thấy Bạc Càn vốn là mỹ nhân nay giống mấy bà già khó tính, sinh bực, chẳng muốn về nhà.
Còn bảo cha mẹ ruột còn chưa từng quản anh, nếu cứ vậy mãi, thà ly hôn cho xong!
Bạc Càn lúc đó mới bình tĩnh lại, không tranh cãi với Phú Quý, mặc kệ anh, dặn duy nhất một điều: không được qua đêm bên ngoài.
Một ca nhi, dẫu có phóng túng cỡ nào, đã là người có chồng thì nên về nhà.
Phú Quý vẫn mê mải chốn phồn hoa, nhưng rồi nhớ mình từng thích Bạc Càn – lúc ấy gầy guộc, hệt như vừa hát xong mười suất tuồng – bèn mềm lòng, chịu quay về.
Có điều, Phú Quý chưa muốn có con. Nghĩ thử mà xem, có bầu rồi thì bụng to, còn đi đâu được? Không được uống rượu, hút thuốc, không được mệt mỏi… Phú Quý chưa sẵn sàng.
Ý anh muốn đợi vài năm nữa, ít nhất sau bốn mươi, lúc ấy sinh vẫn kịp, giờ còn chơi thêm mười năm.
Bạc Càn đồng ý. Phú Quý còn thích Bạc Càn ở việc chỗ kia rất lớn, sức bền nhờ luyện trên người anh, một giây cũng đủ khiến Phú Quý mê mẩn.
Phú Quý không thích Bạc Càn đeo bao cao su, thấy khó chịu. Nhưng để tránh có con, Phú Quý dặn Bạc Càn không được bắn ở trong. Đôi khi Bạc Càn không kiềm chế được, bảo không kịp rút ra, cứ thế bắn thẳng vào khoang sinh nở, đầy ắp ti.nh dị.ch.
Phú Quý thoạt đầu hoảng, nhưng rồi mê mẩn cái cảm giác đau đớn mà sung sướng ấy, do dự mãi rồi thôi, mặc kệ để Bạc Càn muốn gì thì làm. Xong việc, anh vội đi rửa sạch, cố moi hết thứ đó ra…
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra vào đúng ngày Phú Quý cuối cùng cũng “trúng thưởng.”
Hôm đó, Phú Quý đội chiếc mũ mới vừa ra khỏi cửa chưa bao lâu thì ngửi thấy một mùi tanh khó chịu, đang ngồi trong xe thì nôn đến trời long đất lở. Đám bạn hoảng quá, vội đưa anh đến bệnh viện. Kết quả, bác sĩ báo: đã có thai hai tháng.
Phú Quý hoảng lên, lập tức đòi phá bỏ.
Đúng lúc đó, Bạc Càn vừa mới chốt xong thương vụ lớn, kiếm được khoản lợi nhuận khổng lồ, còn kết giao được với bên quân phiệt. Quân phiệt kia còn trẻ, vợ bé đầy nhà, nhưng chỉ thích dắt theo một ca nhi để xã giao, gọi “vợ cả.”
Vợ cả ấy sợ chồng đến phát run, bụng bầu tám tháng mà vẫn phải ngồi trong lòng gã quân nhân, mặc cho hắn đùa bỡn. Bạc Càn nhìn không rõ yêu hận giữa họ, nhưng khi đó, em chợt nghĩ đến người trong nhà: nhớ đến Phú Quý bị chiều hư, nghĩ đến hình ảnh Phú Quý bầu bì an phận ở bên mình, cùng nhau sống những tháng ngày yên bình.
Em tin Phú Quý sẽ trở về, họ sẽ cùng nhau đi hết nửa đời sau như từng hứa hẹn.
Nhưng rồi, thứ em nhận được là cuộc gọi từ bệnh viện. Một người bạn của Phú Quý gọi, giọng úp mở, bảo em mau tới, không nói gì thêm.
Bạc Càn bỗng thấy lạnh sống lưng, linh cảm có chuyện chẳng lành. Quả nhiên, khi đến nơi, em trông thấy Phú Quý nằm trên giường bệnh, yếu ớt cười đùa với đám người ở – lúc đó, cơn giận đè nén trong lòng Bạc Càn bùng nổ.
Em chỉ nhớ mình lập tức mua luôn cả bệnh viện, phong tỏa nguyên một tầng, nhốt Phú Quý lại để dưỡng thương sau ca phá thai.
Đến khi bác sĩ báo sức khỏe Phú Quý dần ổn, Bạc Càn lạnh mặt đưa anh về công quán, nhốt anh trên tầng hai, bắt đầu những chuỗi ngày triền miên, không kể ngày đêm. Em đụ Phú Quý đến mức từ chửi rủa, mắng em là đồ điên, Phú Quý dần chuyển sang khóc lóc cầu xin, nức nở nhận sai.
Phú Quý thực ra cũng chẳng hiểu rõ mình sai ở đâu, cảm thấy nếu có sai, thì cũng chỉ không ngờ Bạc Càn muốn đứa trẻ ấy đến vậy. Để không bị dày vò nữa, anh bắt đầu ngoan ngoãn phối hợp, nghĩ rằng mang thai lại là được, sẽ không còn bị nhốt và đụ đến kiệt sức.
Dù vậy, Phú Quý cũng dần nhận ra…
Người chồng từng dịu dàng của anh nay ngày càng trở nên đáng sợ. Nhưng anh vẫn tự nhủ: chắc là ảo giác của mình thôi.
…
Phú Ô – tổng lý – sau nhiều năm dò hỏi, cuối cùng cũng tìm gặp được Bạc Càn, kẻ đã “bắt cóc” cậu công tử bảo bối của mình suốt năm năm.
Nhưng lúc này, tình thế đã đảo ngược. Bạc Càn từ kép hát vô danh, nay thành tổng trưởng của một khu vực, dưới quyền có vô số binh lính.
Vì thương con, Phú Ô cố giữ vẻ bình tĩnh, đến hỏi thăm Phú Quý, muốn gặp mặt.
Bạc Càn vẫn lễ phép chào bố vợ, song trong giọng nói và thái độ đều phảng phất sự lãnh đạm, hờ hững: “À, vợ con giờ đang không tiện ra ngoài, đang mang thai đứa thứ ba, phản ứng thai nghén cũng nặng. Qua một thời gian nữa, nhất định sẽ dẫn về thăm.”
Phú Ô đành nuốt lời muốn hỏi, đành chờ.
Bạc Càn trở về công quán mới sửa sang lộng lẫy, cúi xuống hôn lên đôi môi người vợ đang ngủ say, thấy người chưa tỉnh thì hôn nhẹ lên chiếc bụng tròn căng. Sau đó, em k.éo khóa quần, nâng một chân Phú Quý lên, cứ thế đẩy d.ục v.ọng cứng rắn áp vào nơi m.ềm m.ại ấy, từ từ tiến vào…
Phú Quý bị đụ mà tỉnh lại, mệt đến mức thở không ra hơi, giọng run rẩy cầu xin:
“Bạc Càn… đừng sâu quá… Ư… Bên trong anh đang sưng lên… Á! Anh sẽ không chạy đâu… Anh vẫn còn yêu em… Thật mà…”
Bạc Càn khẽ cười, tiếng cười trầm thấp vang bên tai Phú Quý, mang theo vẻ thoả mãn và yêu chiều. Trong mắt em là màu đen sâu thẳm, sâu đến mức như muốn nuốt chửng người đối diện. Em cúi đầu, ghé bên tai Phú Quý, chậm rãi nói: “Em cũng yêu anh… bảo bối.”
“Nhưng anh, lần này… phải thật ngoan.”
Giọng em vừa dịu dàng vừa lạnh lẽo, giống như đang vu.ốt ve, lại như đang cảnh cáo.
Rồi em hôn lên khóe mắt Phú Quý, mùi hương quen thuộc xen lẫn mùi mồ hôi và vị máu nhàn nhạt. Môi còn mấp máy:
“Tháng sau, đầu tháng… chúng ta về thăm nhà một chuyến.”
Phú Quý nghe vậy, nước mắt còn đọng nơi hàng mi cong, run run ngẩng đầu nhìn em, nức nở nói nhỏ:
“Vậy… nhẹ tay một chút… Anh sợ… Anh… Anh sẽ ngoan… sẽ sinh em bé cho em…”
Bạc Càn không đáp, hôn anh. Nụ hôn dài, nóng bỏng, mang theo mùi máu và hơi thở d.ục vọ.ng chiếm hữu được ăn cả ngã về không……
the end