Tôi nói: "Đơn giản thôi, xin lỗi mẹ con đi, bà dựa vào cái gì mà đánh mẹ con?"
Bà nội ôm đầu ngất xỉu một hồi, tôi nói: "Bà nội ơi, hành tung của bà con nắm rõ như lòng bàn tay, chẳng lẽ bà muốn cả đời này đi ra ngoài với đôi giày rách sao?"
Cuối cùng bà nội cũng thỏa hiệp.
Hệ thống chó săn Beagle bình luận: "Xác suất dùng giày để truy sát cả nhà rất nhỏ, nhưng không phải là không có."
Cha đích thân lái xe đưa mẹ về nhà. Vừa bước vào nhà, mẹ đã trợn tròn mắt, vì bây giờ ngôi nhà này đã hoàn toàn biến thành phong cách tối giản. Không có đồ đạc, tivi thì bị chảy mực, sàn nhà thì bị ngập nước, sofa thì rách nát, tách trà thì vỡ vụn.
Mọi người cùng nhau ngồi xếp bằng trên sàn, uống trà ô long đóng chai, cứ như đang học yoga. Bà nội miễn cưỡng lên tiếng: "Con dâu cả, hôm đó mẹ đánh con, là mẹ sai."
Mẹ tôi mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng nói: "Vậy mẹ thấy Lê Lê thế nào?"
Bốn vị Bồ Tát cùng nhau im lặng. Nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, họ như vẫn còn đang trong giấc mơ. Những ký ức đau khổ ban đầu rất sâu sắc, nhưng khi chồng chất lên nhau, chúng lại trở nên mơ hồ, nỗi đau mất mát đồ đạc biến thành sự ngơ ngác – tất cả những điều này đều không thể trốn tránh sao?
Đúng vậy. Họ đã phản kháng, nhưng thất bại. Mọi sự kháng cự đều vô ích. Vậy thì, lựa chọn duy nhất chính là chấp nhận.
Cha tôi lên tiếng trước: "Lê Lê, con bé cũng tốt."
Giang Triều Dương thẫn thờ nói: "Ừ, con bé không tệ."
Giang Như dùng băng dính quấn đôi giày cao gót bị vỡ của mình, ánh mắt ngơ ngác nói: "Không tệ, không tệ."
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Bà nội nhớ lại cảnh nhà mình bị tàn phá tan hoang, cũng đầy vẻ lo lắng nói: "Con bé này, được đấy."
Hệ thống chó săn Beagle: "Hay quá! Tuyệt vời! Tuyệt vời! Mọi người cùng nhau ôm nào! Cuộc sống mới tinh của các bạn bắt đầu rồi!"
Thế là tôi ôm mọi người vào lòng, xúc động nói: "Sau này cả nhà mình sống tốt với nhau là hơn hết mọi thứ."
Tôi không biết có phải sóng điện não của chó Beagle ảnh hưởng đến người nhà hay không, hay là di chứng của việc phá nhà quá lớn. Sau khi mẹ đưa tôi về nhà, cả ba người họ thật sự không còn gây rắc rối cho tôi nữa. Ngược lại còn rất tốt với tôi.
Tôi chuyển đến trường của Giang Như, học cùng lớp với cô ấy, có một hôm tôi xuống lầu mua sữa, tiện thể mua cho cô ấy một hộp, Giang Như còn đăng lên mạng xã hội, cô ấy chụp ảnh tự sướng với hộp sữa, kèm theo dòng chữ: Chị gái thật chu đáo, đặc biệt mang sữa nóng cho em.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi vắt óc suy nghĩ mãi không ra, hệ thống chó săn Beagle lạnh lùng nói: "Cô đã thao túng tâm lý cô ta rồi."
Giang Triều Dương dẫn bạn về nhà, tôi tiện tay cắt một đĩa dưa hấu cho họ ăn, Giang Triều Dương vui mừng khôn xiết. "Các cậu xem em gái tôi hiểu chuyện chưa kìa!"
Hệ thống chó săn Beagle bình luận: "Lại thao túng thêm một người nữa."
Tôi chào hỏi bạn của cha, cha tôi xúc động khen tôi lớn rồi.
Hệ thống chó săn Beagle: "Có lẽ ông ấy muốn nói cô có tính người rồi."
Người duy nhất giữ vững lập trường là bà nội tôi, nhưng bà ấy không sống cùng chúng tôi, không ảnh hưởng gì, hơn nữa bây giờ bà ấy đặc biệt khách sáo với mẹ tôi.
Người nhà họ Giang bây giờ thỉnh thoảng sẽ thần kinh mà kiểm tra tủ giày, sau khi phát hiện giày dép vẫn còn nguyên vẹn, họ sẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi mua cho tôi chút đồ để thưởng.
Hệ thống chó săn Beagle: "Thao túng tâm lý kiểu này thật là sướng!!!"
Sau khi cuộc sống ổn định lại, tôi vẫn thường xuyên quay về trại chó Beagle l.à.m t.ì.n.h nguyện viên, mẹ cũng đi cùng tôi. Bà ấy còn quyên góp rất nhiều tiền.
Tôi hỏi bà ấy: "Mẹ ơi, mẹ có thấy chó Beagle đáng ghét không, nghịch ngợm như vậy?"
Mẹ tôi cười nói: "Không đâu con, chúng thông minh, lại chịu đau giỏi, rõ ràng cũng là những chú chó nhỏ hiếu động, nhưng từ khi sinh ra đã phải chịu đủ loại thí nghiệm, cả ngày chịu đựng đau đớn, giống như con vậy, rõ ràng bản thân trước đây cũng đã rất khổ sở, nhưng vẫn thương mẹ, mẹ cứ nhìn thấy chúng là lại nghĩ đến con, mẹ rất thích."
Tôi không nhịn được ôm mẹ khóc nức nở.
Mẹ nói: "Hay là chúng ta nhận nuôi một con nhé? Lát nữa về nhà bàn với mọi người."
Tôi nói: "Đã mang về rồi thì không được bỏ rơi đâu đấy, phải nuôi cả đời."
"Đương nhiên rồi." Mẹ gật đầu: "Thích chó con, không chỉ thích vẻ đáng yêu của nó, nó phá nhà cũng phải thích, nó rụng lông cũng phải thích, nó sủa lung tung cũng phải thích, đưa nó về nhà là phải chấp nhận tất cả của nó."
Dừng một lát, bà ấy hôn lên trán tôi, rồi nói: "Giống như lúc mẹ đưa con về nhà, mẹ đã quyết tâm chấp nhận tất cả của con rồi."