Dung Thừa Diễn ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt đẹp long lanh ánh lên ý cười.
Cười, lại cười, tên này lúc nào cũng cười.
"Chàng cười trông như hồ ly vậy!" Ta kéo khóe miệng hắn.
Hắn cắn lên mu bàn tay ta: "Sao không gọi là Vượng Tài nữa rồi?"
Ta "á" một tiếng, đánh nhẹ lên cổ hắn, mặt đỏ bừng.
Đến khi dọn đến ngõ Đào Hoa, ta mới biết thì ra trong dân gian, người ta thường gọi chó là Vượng Tài.
Lần đầu tiên gọi hắn như thế giữa phố, khiến hàng xóm hai bên đều nhịn cười.
Ta không muốn để người khác chê cười hắn đâu.
Thế nhưng đối diện ánh mắt cười tủm tỉm của hắn, ta lại chẳng muốn thua thiệt.
Ta ngẩng cằm, hừ một tiếng: "Ban đêm lên giường rồi gọi tiếp."
Vừa dứt lời, tai Dung Thừa Diễn đã đỏ lên, hơi thở cũng có phần dồn dập.
Xem ra ta nắm được nhược điểm của hắn rồi.
Tên này ấy mà, không chịu nổi ta trêu chọc đâu.
Càng nghĩ càng thấy thú vị, ta liền ghé sát lại, cắn lấy môi hắn, cọ cọ mơn trớn.
Bên kia tường, truyền đến tiếng cười đùa của hàng xóm.
Dung Thừa Diễn không để ta quậy nữa, bóp eo ta một cái:
"Không phải muốn hái mơ sao? Đừng nghịch nữa."
"Mơ thì vẫn phải hái, nhưng đâu cần vội lúc này." Ta hơi dùng sức cắn hắn.
Hắn đau, hé miệng, cuối cùng để ta thừa cơ, len lỏi tiến vào.
Hồng Trần Vô Định
Lúc đùa giỡn, hắn phát ra tiếng động.
Ta đang ngồi trên eo hắn, vội vàng bịt miệng hắn lại.
"Nóng quá rồi." Ta có chút mệt, "Không chơi nữa đâu."
Dung Thừa Diễn trở mình, đặt ta lên tường, ánh mắt u tối sâu thẳm.
"Đã muốn chơi, thì phải chơi cho tới cùng."
Đến cuối cùng, ta cầu xin thế nào cũng vô dụng.
Tức quá, ta đ.ấ.m lên n.g.ự.c hắn.
Hắn lại dịu giọng dỗ dành: "Thêm một lát nữa thôi, một lát nữa thôi mà."
Tóm lại, trời sập tối rồi, ta vẫn chưa được ăn quả mơ nào!
Hôm sau, ta ngồi ở đầu ngõ, cùng Vương nương tử nhà bên nhặt đậu.
Vương nương tử nhìn sắc trời, liền hỏi: "Ăn cơm trưa rồi, sao còn chưa chịu về?"
Trong lòng ta có chút tủi thân.
Cúi đầu, chẳng thèm đáp.
Hừ, tối qua ta đã năn nỉ hắn như thế rồi, thế mà hắn cứ không chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Còn nói gì mà ban ngày bị ta đẩy ra, mắng hắn là đồ tồi.
Kết quả vừa thấy ta buồn ngủ, hắn lại rúc tới.
Lăn qua lăn lại, thật ra ta cũng chẳng giận.
Chỉ là cứ cảm thấy, không đúng ý mình lắm.
Ta nghĩ ngợi một lát, bèn nói với Vương nương tử:
"Phu quân nhà ta cứ hay bắt nạt ta, cứ ép ta phải nói cái gì ấy. Nhưng ta chẳng hiểu nổi, rốt cuộc chàng muốn ta nói gì! Ta đoán, chắc là đang giận, mà ta lại chẳng đoán ra nổi."
Lời ta nói vòng vo rối rắm, không biết Vương nương tử có nghe hiểu không.
Bà chọc trán ta, cười bảo:
"Cả ngõ Đào Hoa này, ai chẳng biết phu quân ngươi yêu ngươi như bảo bối trong lòng. Ngươi cứ nói vài câu tình cảm dỗ hắn là được, hắn mà vui, e là trèo lên trời hái trăng cũng bằng lòng ấy chứ."
Hái trăng gì chứ, quả mơ còn chẳng cho hái!
Thế nhưng lời ấy, ta cũng ghi nhớ trong lòng.
Vội vàng chạy về phủ.
Vừa bước vào, đã thấy trên bàn đá có một cái giỏ tre, bên trong là những quả mơ vàng óng!
Ta vừa định với tay lấy, Dung Thừa Diễn đã nhấc giỏ qua chỗ khác.
Hắn chậm rãi liếc ta một cái, cố ý nói:
"Tối qua là ai nói ta là kẻ xấu nhất thiên hạ? Ăn mơ của kẻ xấu, là sẽ đau bụng đó."
Ta ngồi lên đùi hắn, hôn lên mặt hắn, dỗ dành:
"Ta yêu chàng, yêu nhất thiên hạ luôn.”
Trên mặt Dung Thừa Diễn thoáng hiện ra cảm xúc mà ta chẳng hiểu nổi.
Trong mắt hắn, gợn sóng lăn tăn, như mưa rơi xuống hồ, ẩm ướt vài phần.
"Không cho nàng ăn mơ, nàng vẫn yêu ta chứ?"
"Yêu chứ!"
"Không cho nàng ngủ cùng, nàng còn yêu nữa không?”
"Yêu ít đi một chút thôi."
Dung Thừa Diễn nhìn ta chằm chằm, lúc hắn ngẩn người, ta len lén lấy một quả mơ bỏ vào miệng.
Cắn một miếng.
Ngọt quá trời!
Cắn thêm miếng nữa!
Hạnh phúc quá!
Trong lòng nghĩ gì, ta liền nói ra thành lời.
Ta dựa đầu lên vai Dung Thừa Diễn, thì thầm:
"Ta hạnh phúc lắm, còn chàng thì sao, Vượng Tài có cảm thấy hạnh phúc không?"
Một hồi lâu sau, ta mới nghe hắn khẽ đáp: "Hạnh phúc."
Hoàn.