Nhật Ký Thăng Chức Của Điền Thất

Chương 14



 

Điền Thất không khỏi cảm thán rằng mạng sống của mình quả là lớn.

 

Bị người ta đánh choáng, trói c.h.ặ.t t.a.y chân rồi ném xuống hồ Thái Dịch, vậy mà vẫn có thể sống sót, quả thực như có thần linh phù hộ.

 

Không, không phải thần linh phù hộ, mà là thần quy đã ra tay tương trợ.

 

Y cảm thấy vị thần quy kia rất có thể đã quen biết mình, bởi lẽ, bữa cơm đầu tiên khi nó đến Đại Tề hôm qua, chính y đã là người cho nó ăn. Có lẽ cũng vì cớ này mà y mới được nó nâng đỡ lên mặt nước. Điều này cũng giống như khi ta một mình làm khách nơi xứ lạ, gặp được một người bản địa nhiệt tình giúp đỡ, tất nhiên trong lòng sẽ luôn cảm thấy biết ơn. Nếu có cơ hội để đền đáp, ắt sẽ không chút chối từ.

 

Đây cũng xem như là thiện duyên giữa y và vị rùa đen khổng lồ kia.

 

Sau khi Điền Thất được vớt lên, Hoàng thượng hết mực săn sóc, ban cho nàng ba ngày nghỉ phép, còn dặn nàng mau chóng về Thập Tam sở nghỉ ngơi cho khỏe.

 

Không chỉ có thế, Người còn sai thái y đến xem bệnh cho nàng.

 

Điền Thất phát hiện năm nay số mệnh của mình quả thực phạm với thái y. Lần này nàng chưa kịp tránh né đã bị Thịnh An Hoài lôi đến. May mà thái y lần này không phải vị lần trước, bằng không lỡ mà bại lộ, nàng căn bản không tài nào giải thích được.

 

Cũng lấy làm kỳ quái, Thái y viện có phải chăng quá nhiều thái y không, cớ sao luôn có thời gian khám bệnh cho loại tiểu thái giám như nàng.

 

Điền Thất thầm oán trách, giấu tay vào trong tay áo, không muốn cho thái y bắt mạch. Nàng nghĩ bụng, nếu như thái y nhất định muốn xem, hơn nữa còn phát hiện ra mạch của nàng có vấn đề, vậy thì nàng liền khăng khăng là bản thân mình đã bị tịnh thân quá sạch sẽ, nên mạch tượng càng lúc càng giống nữ nhân.

 

Thế nhưng, nằm ngoài dự liệu của nàng, vị thái y kia cũng không bắt mạch, mà lại giữ lấy gáy nàng nhìn một hồi, rồi ân cần hỏi han cảm giác của nàng.

 

Điền Thất thấy hơi bất ngờ.

 

Thịnh An Hoài cũng lấy làm lạ: "Không cần xem mạch sao?"

 

"Không cần." Thái y lắc đầu: "Vị tiểu công công này bị thương ở đầu, não là nơi chứa đựng nguyên thần, bắt mạch sẽ không tìm ra được manh mối gì. Mới nãy ngươi nói bị choáng váng đầu còn muốn nôn mửa, vậy hẳn là do đầu óc bị tổn thương nghiêm trọng dẫn đến, ta viết cho ngươi một toa thuốc, uống hai thang trước đã, mấy ngày nay nhất định phải nghỉ ngơi cẩn thận, không thể làm việc nặng, cũng không được để đầu bị va đập nữa."

 

Điền Thất nhẹ nhàng thở phào, từng câu đều gật đầu đáp ứng.

 

Đưa Thịnh An Hoài và thái y đi xong, Điền Thất nằm trên giường, nhíu mày trầm tư.

 

Nàng đã biết chuyện Tôn Đại Lực tự sát. Sự nghi ngờ của nàng và Kỷ Hành giống nhau, Tôn Đại Lực không thể chỉ vì chút ân oán nhỏ nhặt kia mà đi ra tay sát hại người khác, càng không thể sau khi g.i.ế.c người lại lập tức sợ tội tự sát.

 

Nhất định là có kẻ nào đó mượn tay Tôn Đại Lực để thu dọn nàng.

 

Thế nhưng rốt cuộc là ai muốn đẩy nàng vào chỗ c.h.ế.t đây?

 

Dường như nàng không hề đắc tội với ai đến mức độ đó mà.

 

Nếu như không phải là trả thù, vậy thì là vì cớ gì? Các nô tài trong cung chết, hoặc là vì trở thành vật tế thần, hoặc chính là vì biết được quá nhiều bí mật động trời.

 

Điền Thất lập tức nghĩ đến sợi dây thắt lưng đòi mạng kia.

 

Như thế tức thì mọi chuyện được giải thích rõ ràng, đối phương vẫn còn lo sợ giữ lại nàng sẽ để lộ chuyện ra ngoài, nên muốn g.i.ế.c người diệt khẩu.

 

Mụ nội nó chứ, kẻ đứng sau này rốt cuộc là ai!

 

Điền Thất nghĩ đến nỗi đầu cũng muốn nát ra, còn cảm thấy choáng váng, muốn nôn mửa. Nàng đành phải từ bỏ, dứt khoát không nghĩ nữa, trùm chăn ngủ ngon lành.

 

Ngủ đến xế chiều, rất nhiều thái giám trong cung tan ca.

 

Vương Mạnh tan ca xong liền đi mua đồ ăn lót dạ, rồi đến thăm Điền Thất. Hắn đã nghe nói về chuyện trải qua đầy bi thảm của Điền Thất — Ngự tiền thái giám Điền Thất bị người buộc lại ném vào trong hồ Thái Dịch rồi sau được thần rùa cứu lên, loại thần tích này đã sớm truyền khắp hoàng cung.

 

Điền Thất giao toa thuốc cho Vương Mạnh, nhờ hắn giúp nàng đi lấy thuốc, rồi sai hắn đi trước lấy cơm cho nàng.

 

Vương Mạnh ngoan ngoãn lấy cơm về. Hắn biết lúc này Điền Thất vẫn còn buồn nôn, cho nên chỉ lấy chút cháo trắng và dưa cải thanh đạm.

 

Điền Thất nhìn Vương Mạnh, trong đầu đột nhiên toát ra một ý niệm: "Huynh không phải là biết y thuật sao? Vì sao không đi thi vào Thái y viện?"

 

Vương Mạnh mở to hai mắt, biểu cảm kinh ngạc.

 

"Sao vậy? Ta nói không đúng sao?"

 

"Không phải." Hắn mấp máy miệng: "Huynh cảm thấy ta có thể làm được ư?"

 

"Có gì mà không thể, Thái y viện là chỗ mà ai cũng có thể đến ứng thí, chỉ cần y thuật của ngươi đủ giỏi là được... Lại nói, y thuật của huynh rốt cuộc là có giỏi hay không vậy?"

 

Vương Mạnh cũng không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào. Bởi vì hắn chưa từng so tài y thuật với người khác, không biết nên xác định ở mức nào mới xem là "giỏi".

 

Chẳng qua mấu chốt hiện tại không phải y thuật, Vương Mạnh nói: "Dù sao ta cũng là tội nhân, lại là một tên thái giám hèn mọn."

 

"Ta nói này cớ sao huynh lại không thông suốt như vậy chứ. Ta nói cho huynh hay, làm người, cần giống như nước vậy đó, vừa nhìn thấy khe hở liền chui vào. Huynh cứ đi thi trước đi, nếu như thi đậu rồi, đến lúc đó dùng chút tiền nhờ người ở trước mặt chủ tử nói vài lời hay về huynh, xong rồi ở Thái y viện chuẩn bị cho tốt, thế là chuyện này đã giải quyết xong xuôi. Tử Cấm thành cũng đâu phải là nơi thiếu đi một tên thái giám thì không thể tồn tại được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trong lòng Vương Mạnh gật đầu thật mạnh.

 

Điền Thất lại vỗ bả vai hắn nói: "Nói trước nha, đến lúc đó thành thái y rồi, cũng đừng quên huynh đệ là ta đây."

 

Điền Thất ở Thập Tam sở nằm cả đêm. Ngày hôm sau, Kỷ Hành hạ lệnh cho nàng chuyển vào trong gian phòng chuyên dành riêng cho cung nữ thái giám của Càn Thanh cung để an dưỡng. Nàng cảm thấy cử động này rất hay, địch nhân ẩn mình trong tối mà nàng lại ở ngoài sáng, mạng nàng tuy lớn nên trốn thoát được lần đầu tiên nhưng chưa chắc có thể thoát được lần thứ hai, tốt nhất vẫn là ở tại một chỗ an toàn.

 

Cái khiếm khuyết duy nhất trong cử động hoàn mỹ này chính là muốn ra cung đi chơi sẽ không còn tiện lợi nữa. Thái giám ở trong Thập Tam sở, tan ca giao lệnh bài là có thể ra khỏi Hoàng cung. Nhưng còn thái giám ăn ở trong Hoàng cung mà muốn ra cung, thì nhất định phải có lệnh của chủ tử, còn phải đi báo cho chủ tử quản lý cung một chút, được phê chuẩn mới được đi.

 

Điền Thất có thể tránh khỏi tầng phiền toái ở giữa này, bởi vì chủ tử của nàng chính là người quản sự lớn nhất.

 

Song, chốn cung cấm cũng có cái lợi riêng. Gặp gỡ các vị chủ tử cung điện nhiều, ắt cơ hội thu lợi cũng chẳng ít.

 

Suốt hai ngày nghỉ bệnh nhàn hạ, Điền Thất ngày ngày đều tìm đến hồ Thái Dịch.

 

Nàng muốn hậu tạ thật chu đáo ân cứu mạng của thần rùa kia.

 

Nàng tới thiện phòng thỉnh cầu không ít cá. Để dò xét khẩu vị của rùa đen, hòng thỏa mãn khẩu vị của nó đến mức tối đa, cũng là cách để lấy lòng, Điền Thất còn tìm thêm chút thức ăn khác. Đồ chay, đồ mặn, đồ sống, đồ chín, mỗi thứ đều mang đến cho rùa đen nếm thử. Dẫu sao, hai ngày qua nàng vô cùng rảnh rỗi.

 

Kết luận: Thần rùa này vốn không chuộng cá, mà lại đặc biệt ưa nội tạng động vật. Bất kể là gà vịt, heo bò, chỉ cần là nội tạng, nó đều nuốt gọn không chừa, hơn nữa còn vô cùng ưa thích.

 

Nội tạng động vật nào phải trân phẩm gì, Điền Thất bèn gom tất thảy những phần thiện phòng không dùng đến, mang tới cho rùa đen dùng bữa. Tình cảm giữa một người một rùa cứ thế mà thêm phần gắn bó. Mỗi khi Điền Thất đi qua hồ Thái Dịch, rùa đen đều bơi tới, ngửa đầu lên nhìn nàng như thể chào hỏi. Đương nhiên, mục đích chính vẫn là chờ xem liệu có thức ăn nào không.

 

Điền Thất còn đặt một cái tên cho con rùa đen khổng lồ này. Bởi lẽ đó là ân rùa, nàng nghiêm túc tìm kiếm danh xưng, còn trích dẫn điển cố, nghiền ngẫm văn chương đủ điều. Cuối cùng đặt tên cho nó là "Đái Tam Sơn". Tên này xuất phát từ câu thơ "Cự ngao mạc đái tam sơn khứ, ngã dục bồng lai đính thượng hành" của Lý Bạch đời Đường, ý tứ là: "Hỡi cự ngao kia, đừng mang ba ngọn núi đi, ta còn muốn lên đỉnh Bồng Lai ngao du."

 

Cự ngao ấy ư, chính là con rùa đen khổng lồ sở hữu thần lực trong truyền thuyết.

 

Đối với vị thần vật nơi hồ Thái Dịch này, đương nhiên Điền Thất nào có quyền được đặt tên, vậy nên cái tên "Đái Tam Sơn" chỉ là nàng gọi thầm trong lòng mà thôi. Nào ngờ, cái tên này lại bị Như Ý nghe được, Như Ý vừa quay người đã bẩm báo với Kỷ Hành.

 

Thịnh An Hoài nghe cái tên "Đái Tam Sơn" thấy thật thường tình, chẳng nghe ra được huyền cơ gì. Nhưng Kỷ Hành vừa nghe qua, lập tức nhận ra trình độ của người đặt tên. Lấy cự ngao so với thần rùa, lại khéo léo vận dụng ngược ý thơ. Lấy điển cố xưa mà hóa thành của riêng mình, sử dụng vô cùng tinh tế, lời lẽ không hề trúc trắc, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng đều hoàn toàn trọn vẹn, không tìm được lấy một chỗ sai sót.

 

Thật thú vị thay.

 

Thế là Kỷ Hành gọi Điền Thất tới, đánh giá từ trên xuống dưới, lại đánh giá từ trái sang phải, nhưng vẫn chẳng thể nào tìm được chút phong thái của bậc học giả nào trong ánh mắt đã bị tiền tài che lấp của nàng.

 

Kỷ Hành bắt đầu có chút nghi hoặc khó lường, hắn hỏi Điền Thất: "Tên 'Đái Tam Sơn' này, liệu có phải ngươi đặt không?"

 

Điền Thất cho rằng Hoàng thượng muốn hỏi tội ta, vội vàng giải thích: "Khải bẩm Hoàng thượng, nô tài chỉ là gọi đùa mà thôi, bằng không cứ mãi gọi rùa đen, rùa đen, e rằng sẽ bất kính với thần vật."

 

Kỷ Hành nheo mắt nhìn nàng: "Vì sao ngươi lại muốn đặt một cái tên như vậy?"

 

Điền Thất nào dám nói thật. Bởi lẽ, Hoàng thượng vốn rất ghét thái giám biết chữ, biết nghĩa. Thái giám một khi đã có văn hóa, ắt sẽ tiến thêm một bước đến bốn chữ "gian hoạn lộng quyền". Bởi vậy, nàng chỉ đáp: "Nó đã cứu nô tài, nô tài liền muốn đặt cho nó một cái tên vô cùng hùng tráng. Vốn định cho nó cõng một ngọn núi, nhưng Bối Đại Sơn nghe lại không mấy thuận tai, nên nô tài quyết định thêm hai tòa nữa, khiến nó có thể cõng ba ngọn núi."

 

Vẻ mặt Kỷ Hành liền hiện lên biểu cảm "Quả nhiên là vậy, trẫm liền biết tiểu yêu nghiệt nhà ngươi làm sao có được văn hóa như thế!", rồi lại không cam lòng, bèn hỏi tiếp: "Vì sao không gọi nó là Bối Tam Sơn (cõng ba núi), mà lại gọi là Đái Tam Sơn (đội ba núi)?"

 

"Trong thiên hạ bách tính nào có họ 'Bối', cũng chẳng có họ 'Đà' (thồ vác), họ 'Giang' (gánh vác) hay họ 'Đính', vậy nên nô tài chỉ có thể qua loa đại khái mà dùng chữ 'Đái'."

 

"..." Một cái tên hay như vậy, hóa ra lại bị "qua loa đại khái" mà đặt. Chân tướng phơi bày thường tàn khốc đến thế, Kỷ Hành có chút thất vọng. Hắn mím chặt khóe môi, hỏi: "Rốt cuộc ngươi đã từng đọc sách bao giờ chưa?"

 

Vấn đề này thật khó trả lời, bịa chuyện thì không dám, nói thật lại không được. Điền Thất đành phải đáp: "Lúc Tiên đế lập học đường cho nội quan, nô tài từng theo học đôi ba chữ."

 

Tiên đế đặc biệt xây dựng học đường dạy các thái giám biết chữ, khiến trình độ văn hóa của họ đều thăng tiến, nhưng đồng thời theo đó mà thăng tiến chính là bản lĩnh tác oai tác quái. Tuy Kỷ Hành đối với chuyện này vô cùng bất mãn, song dù sao cũng là phụ hoàng của hắn, hắn không dám bày tỏ bất kỳ phê bình nào. Chẳng qua, sau khi lên ngôi, hắn liền tìm lý do bãi bỏ học đường này.

 

Ngay lúc này, hắn cũng không thể biểu lộ bất kỳ bất mãn nào đối với Tiên đế.

 

"Ngươi có từng nghe nói đến Lý Bạch không?" Kỷ Hành lại hỏi.

 

"Có nghe qua, hắn là một thi nhân lừng danh. Nô tài đặc biệt sùng kính hắn, thích nhất là bài 'Cày đồng đang buổi ban trưa'..."

 

Đầu Kỷ Hành đầy hắc tuyến, cắt ngang lời nàng: "'Cày đồng đang buổi ban trưa' không phải do Lý Bạch viết. Không đúng, đó cũng không có tên 'Cày đồng đang buổi ban trưa', bài thơ đó gọi là 'Mẫn Nông'. Hắn có chút bất lực, cùng hạng người như vậy nói chuyện, quả thật cảm thấy trí lực của cả người như 'rơi thẳng xuống ba ngàn thước'."

 

Hai mắt Điền Thất tức thì ánh lên vẻ tinh ranh, lấp lánh như sao nhìn hắn, nịnh nọt nói: "Hoàng thượng người quả là uyên bác."

 

Bị người ta nịnh nọt vốn đã đành, nhưng bị người ta lấy loại lý do này mà ca ngợi là bác học, thì Kỷ Hành quả thật không tài nào tiếp thu nổi. Thế là hắn lạnh giọng nói: "Ngươi hãy lui xuống đi, trong vòng ba ngày chớ để trẫm nhìn thấy ngươi."

 

Nhờ cách thức ấy, Điền Thất được xin thêm ba ngày nghỉ dưỡng. Ba ngày sau, tâm trí nàng đã hoàn toàn bình phục, lại lần nữa xuất hiện trước mặt Kỷ Hành.

 

Kỷ Hành bỗng nhiên giao cho nàng một nhiệm vụ.

 

Nhiệm vụ lần này: Ban tử cho Thục phi.

 

Nguyên do: Mưu hại hoàng tự.