Điền Thất rời khỏi Dưỡng Tâm điện, lững thững trở về Càn Thanh cung. Song, nàng lại cảm thấy chốn Càn Thanh cung chẳng hề an toàn, bèn lẻn ra ngoài, dạo bước khắp hậu cung. Thế nhưng lúc này nàng đang trong tâm trạng hoảng sợ tột độ, bước đến đâu cũng cảm thấy hiểm nguy rình rập, Hoàng thượng có thể bất cứ lúc nào bắt nàng trở về để "dọa cho một trận", đến lúc đó e là nàng sẽ bị dọa đến c.h.ế.t mất thôi.
Nhớ đến ánh mắt lạnh băng khi Hoàng thượng nhìn nàng hồi nãy, Điền Thất không khỏi rùng mình kinh hãi. Nàng tin rằng, dù xuất phát từ nguyên nhân nào, Hoàng thượng không chỉ định dọa nàng đơn thuần, mà quả thực đã động sát cơ.
Chỉ là, vì sao Hoàng thượng lại muốn g.i.ế.c nàng chứ? Dựa trên những gì Điền Thất đã tìm hiểu trong mấy ngày nay, tuy Hoàng đế có chút nhỏ mọn lại thêm tính tình thất thường, nhưng Người tuyệt chẳng phải kẻ xem mạng người như cỏ rác. So với các chủ tử khác, Người cũng được coi là nhân từ. Chỉ cần không phải là chuyện tày trời, thông thường Thánh thượng sẽ không giáng tội chết, huống hồ Người còn tự mình triệu nàng đến Dưỡng Tâm điện, muốn tự tay kết liễu nàng!
Điền Thất gãi gãi đầu, thầm nghĩ, lẽ nào việc nàng làm hôm qua đã bại lộ?
Không thể nào! Nàng có thể đảm bảo chắc chắn không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chuyện có thể dẫn tới họa sát thân trong mấy ngày gần đây thì chỉ có một mà thôi.
Thế là Điền Thất lại cẩn thận nhớ lại toàn bộ quá trình "gây án" của mình.
Đầu tiên, nàng tìm đến Vương Mạnh, cùng Vương Mạnh bí mật mưu tính chế tạo ra một loại thuốc. Hai người phân công rõ ràng: Điền Thất phụ trách mưu đồ, Vương Mạnh phụ trách nghiên cứu chế tạo.
Loại thuốc này không phải là thuốc độc, công hiệu chính là giúp thanh lọc phế hỏa [1] trong cơ thể, không ảnh hưởng đến các bộ phận khác, ngay cả thai phụ cũng có thể dùng. Bởi vì không độc, ăn vào không nguy hại, nên về cơ bản, dựa vào mạch tượng khó lòng đoán ra bệnh, chỉ có thể thấy được triệu chứng phế hỏa quá nhiều ở người dùng. Tuy nhiên, viên thuốc nhỏ bé không màu, không vị, không độc, không tác dụng phụ này khi ăn vào lại mang đến hiệu quả hết sức thú vị. Bởi vì có công dụng thanh lọc phế hỏa, nên khi phế hỏa tán phát, cổ họng sẽ đồng thời ngứa ran, thêm vào đó dược hiệu rất mạnh, khiến cổ họng ngứa ngáy đến mức người ta khó bề chịu đựng.
( [1] Thanh lọc phế hỏa: "dọn dẹp lửa ở phổi" )
Giai đoạn này sẽ kéo dài khoảng hai ba ngày. Đại khái là cổ họng sẽ ngứa ngáy đến tận ngày hôm sau, rồi sau đó cùng với cơn ngứa sẽ hình thành đàm. Kết đàm ư, người có thể tưởng tượng cảnh một vị tiểu mỹ nhân ho khan không ngừng rồi khạc đàm ra, nghĩ đến thôi đã thấy ghê tởm biết chừng nào!
Ngay ngày hôm qua, Điền Thất đã bỏ viên thuốc đó vào canh đưa cho Uyển Tần. Viên thuốc trong bát canh nóng hổi nhanh chóng tan chảy, không để lại bất kỳ cặn bã nào.
Từ sau sự kiện hoa hồng, Hoàng thượng không còn yêu thích Uyển Tần nữa. Thái hậu biết rõ việc tốt mà Uyển Tần đã làm, cũng không vừa mắt nàng ta, nhưng bà nghĩ có được một cái long chủng cũng không dễ dàng, trên mặt mũi cũng phải làm cho đủ lễ nghi. Thế là Kỷ Hành cũng nghe theo lời khuyên của Thái hậu, vẫn sai Ngự thiện phòng như cũ mang canh đến lầu Ba Tiêu.
Điền Thất bị Uyển Tần hại một lần, trong lòng khó chịu vô cùng, đành phải tìm cách như vậy để làm cho nữ nhân ngu xuẩn kia phải ghê tởm một phen. Dù sao thứ đó đối với thân thể cũng chẳng có ảnh hưởng gì, xem như là giúp Uyển Tần nương nương điều dưỡng cơ thể vậy.
Thời gian phát tác của viên thuốc tính từ lúc ăn vào đại khái cần một hai ngày, cũng có nghĩa là, đợi đến khi Uyển Tần phát hiện ra điều bất thường thì nước canh thừa đã đổ sạch, bộ đồ đựng thức ăn cũng đã được rửa tinh tươm.
Thật là một viên thuốc hoàn hảo biết bao nhiêu!
Chủ ý này Điền Thất làm thật là thần không biết, quỷ không hay. Nàng cẩn thận nhớ lại toàn bộ quá trình, xác định mình đã làm vô cùng cẩn thận và chu đáo. Nếu nói nhất định xảy ra vấn đề, vậy thì vấn đề chỉ có thể xuất phát từ tiểu tử Vương Mạnh kia. Hoặc là viên thuốc làm không tốt, hoặc là lần nào đó hắn không cẩn thận để lộ ra ngoài.
Chỉ là lúc này Điền Thất vô cùng tin tưởng y thuật của Vương Mạnh, còn nhân phẩm thì sao? Đại khái cũng rất đáng tin, cho nên chuyện bại lộ là điều rất khó có thể xảy ra.
Nghĩ mãi không thông, nàng cũng chẳng buồn nghĩ nữa, cứ thế lảng vảng bên ngoài nửa ngày trời. Tìm Đái Tam Sơn chơi đùa một hồi, sau đó ăn xong bữa tối mới lặng lẽ lẻn về Càn Thanh cung. Nhớ đến tối lại phải trực đêm, trong lòng Điền Thất liền thấp thỏm không yên. Ai biết Hoàng thượng có chăng giữa đêm khuya thanh vắng lại bò từ trên giường xuống bóp c.h.ế.t nàng không?
Điền Thất đặc biệt phiền muộn, lén lút tìm đến Thịnh An Hoài, muốn xin người thay ca.
Vừa lúc Thịnh An Hoài cũng muốn tìm Điền Thất, vẻ mặt ông còn thần bí hơn cả Điền Thất, lôi kéo Điền Thất mà nói: "Ngươi thành thật khai hết với ta đi, gần đây có phải ngươi đã chọc giận Thánh thượng không?"
"Chắc là có rồi..." Người muốn bóp c.h.ế.t ta, dù ta không rõ nguyên do, Điền Thất yên lặng nghĩ thầm.
Nhìn vẻ buồn bực trên mặt Điền Thất, Thịnh An Hoài cuối cùng cũng đã rõ. Trước đó ông đã suy nghĩ sai lầm, cứ cho rằng Hoàng thượng cho người đổi Điền Thất đi nơi khác là để cất nhắc hắn, nhưng hôm nay Hoàng thượng lại đặc biệt căn dặn không cho phép Điền Thất trực đêm, khiến Thịnh An Hoài không tài nào hiểu nổi. Giờ đây ông đã tường tận, căn bản là Điền Thất đã phạm lỗi chọc Hoàng thượng không vui mà thôi.
Thấu đáo mọi lẽ, việc xử lý cũng trở nên dễ dàng. Thịnh An Hoài lại điều Điền Thất trở về làm việc nhàn hạ như trước. Ông ta tự cho rằng cuối cùng đã thấu đáo ý chỉ của Thánh thượng, còn Điền Thất cũng vừa vặn có thể tránh mặt Kỷ Hành mấy ngày, đôi bên đều thập phần viên mãn.
Riêng Kỷ Hành, tâm tình của hắn lúc này đã không còn là những hỷ nộ ái ố đơn thuần có thể dùng lời mà khái quát. Về mặt tình cảm, hắn mong muốn được thấy Điền Thất, nhưng lý trí lại tuyệt đối cự tuyệt, cố cưỡng ép bản thân không nghĩ tới, rồi lại vô tình nhớ đến người đó. Hình ảnh Điền Thất run rẩy tuôn lệ dưới tay hắn ban ngày, đã sớm in sâu vào tâm trí. Kỷ Hành mỗi khi nhớ lại, liền vô vàn hối hận. Hắn cũng không rõ, sự hối hận đó là vì đã đối xử với Điền Thất như vậy, hay vì đã không dứt khoát kết liễu nàng ta một lần cho xong.
Thế nhưng hắn biết, hắn không tài nào xuống tay. Dẫu cho lại có thêm một cơ hội, hắn vẫn không thể. Chỉ cần tưởng tượng đến khả năng người đó sẽ lìa đời, tâm can hắn liền nhói đau khôn tả.
Trong lúc đang rối rắm, người ở lầu Ba Tiêu tới báo, nói Uyển Tần nương nương cảm thấy cổ họng ngứa ngáy vô cùng, đã cho gọi Thái y.
Kỷ Hành vốn tâm tình bất ổn, đối với Uyển Tần lại càng cảm thấy phiền chán, liền giận dữ cất lời: "Đã cho gọi Thái y, thì cứ cẩn thận khám bệnh cho nàng ta là được, không cần lại bẩm báo với trẫm."
Hạ nhân trở về không dám thành thật bẩm báo, chỉ nói Thánh thượng bận rộn, không có thời gian rỗi đến thăm, bảo nương nương cẩn thận dưỡng bệnh cho khỏe.
Uyển Tần nghe xong, biết Thánh thượng e rằng không muốn gặp nàng, liền ôm họng rơi lệ, muốn nói chuyện lại không thốt nên lời, cổ họng ngứa đến nỗi vừa phát ra tiếng liền càng ngứa ngáy dữ dội. Thái y khám bệnh cũng không phát hiện ra điều gì, chỉ nói là phế hỏa thịnh quá, kê một phương thuốc thanh nhiệt nhuận phế.
Uyển Tần nhịn một đêm, đêm đó hầu như không chợp mắt, sớm hôm sau tỉnh lại thì sắc mặt tiều tụy đi rất nhiều. Dù đã uống hai lần thuốc nhưng cổ họng vẫn chẳng chút thuyên giảm, ngược lại càng ngứa hơn. Ngứa đến nỗi nàng nằm lăn lộn trên giường, hai cung nữ bên cạnh thấy vậy, bị dọa đến rơi lệ. Uyển Tần lại đột nhiên bừng tỉnh trong lần giày vò thứ hai này, cơn ngứa này quá đỗi bất thường, việc này nhất định là có kẻ đã hạ độc nàng.
Đối tượng hoài nghi hàng đầu chính là Điền Thất, bởi vì gần đây nàng chỉ kết thù với mỗi người này.
Thế là Uyển Tần liền chạy đến Càn Thanh cung tìm Kỷ Hành mà khóc lóc kể lể. Tuy nàng ta không chắc chắn hung thủ là Điền Thất, nhưng tóm lại đi đến trước mặt Thánh thượng khóc một chút để kiếm sự đồng tình cũng chẳng phải chuyện xấu. Phàm là nam nhân, há chẳng phải đều ưa thích dáng vẻ yếu mềm này của nữ nhân ư?
Nhưng rất đáng tiếc, bởi vì gần đây Kỷ Hành cũng đang bị "nam nhân" quấy rối, cho nên hắn không mấy ưa thích cách này. Hơn nữa, Thái y đã rõ ràng nói Uyển Tần không có bệnh gì, mà nữ nhân này lại cứ nhất quyết giả bộ bộ dạng "tất thảy chúng sinh trong thiên hạ đều muốn hãm hại ta", quả thực khiến người ta vô cùng chán ngán.
Nghe Uyển Tần tới Càn Thanh cung làm loạn, Điền Thất cũng muốn xem náo nhiệt, song không dám đến gần, đành lén lút ẩn mình bên ngoài lắng nghe.
Tuy rằng từ đầu tới cuối chỉ nghe tiếng khóc lóc kể lể của Uyển Tần, hầu như không nghe thấy tiếng nói chuyện của Thánh thượng, nhưng Điền Thất vẫn cảm thấy vô cùng hả hê, lòng dạ thỏa mãn nhìn Uyển Tần bỏ chạy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Uyển Tần khóc đến mức hai mắt sưng đỏ, xấu hổ chạy ra ngoài, vừa ngẩng đầu thấy được Điền Thất thì đôi mắt như muốn phun lửa.
Điền Thất cười ha hả tiến lên đỡ nàng: "Nương nương ngài đi chậm một chút, nhiều người muốn hại ngài như vậy, ngài nên kiềm chế chút."
Uyển Tần hung hăng vung tay, không đáp lời Điền Thất.
Điền Thất lại cố ý sáp đến gần, đè thấp giọng nói thì thầm bên tai nàng: "Nô tài làm như vậy, cũng là vì cho nương nương làm mẫu, cách hại người nào có thể khiến thần không biết quỷ không hay."
Thấy sắc mặt Uyển Tần quả nhiên đại biến, Điền Thất cười hì hì tránh ra. Nàng mới không sợ Uyển Tần đi cáo trạng, thứ nhất không có chứng cứ, thứ hai, nhìn tình cảnh hôm nay có thể thấy, Thánh thượng đã không còn ưa thích Uyển Tần, thậm chí có chút phiền chán nàng ta, cho nên có kiện cũng vô ích. Nàng càng nghĩ càng thỏa giận, tự mãn ngân nga một khúc ca, chắp tay sau lưng toan rời bước. Nhưng vừa quay đầu lại, nàng phát hiện Thánh thượng đang đứng bên trong cửa nhìn ra ngoài, vừa vặn đối mặt với nàng.
Mặt hắn lạnh như băng, nét mặt cứng đờ như pho tượng điêu khắc, chẳng để lộ chút biểu cảm nào.
Lòng Điền Thất run lên, chẳng chút tiền đồ mà vội vã bỏ chạy, lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi tầm mắt của Thánh thượng.
Kỷ Hành nhìn bóng lưng vì chạy quá gấp mà lảo đảo của Điền Thất, trong n.g.ự.c dâng lên một tia vắng vẻ cùng thất vọng. Hắn khép hờ đôi mắt, tự giễu cười cười, xoay người đi trở về trong phòng.
Điền Thất ẩn mình trong phòng trực ăn không ngồi rồi cho đến tận trưa, dùng qua bữa trưa là có thể xuất cung đi chơi. Tuy rằng Điền Thất chuyển một vòng lại trở về, nhưng Thịnh An Hoài không tài nào tước đoạt được chức vụ "Thải phong sử" này, nếu muốn bãi bỏ, cần phải xin chỉ thị của Thánh thượng. Thịnh An Hoài lại không lắm điều dò hỏi, thế là dù hiện tại Điền Thất có sa sút đến đâu đi chăng nữa thì vẫn giữ được chức vụ này, vẫn có thể tự do xuất cung.
Mấy ngày này Điền Thất ở trong cung uất ức đến phát ngán, ra cửa tất nhiên là muốn tìm chút khuây khỏa. Nàng đi đến ngân hiệu trước để tìm Kỷ Chinh hội ngộ, tuy rằng lần này không đến gửi tiền nhưng ngân hiệu nghiễm nhiên đã thành nơi hội ngộ quen thuộc của đôi bên. Từ lúc lần trước Kỷ Hành nổi trận lôi đình muốn đánh Kỷ Chinh, sau đó Kỷ Chinh vẫn chưa gặp lại Điền Thất. Y rất lo lắng cho nàng, nhờ người nghe ngóng mới biết nàng bình an vô sự, khi đó mới an tâm đôi phần.
Nhưng Kỷ Chinh cảm thấy lửa giận ngày đó của Hoàng huynh đến thật khó hiểu lạ thường. Trong lòng hắn chợt nảy sinh một phán đoán táo bạo, thế là thăm dò hỏi Điền Thất: "Ngươi cảm thấy chuyện gì khiến Hoàng huynh nổi cơn lôi đình đến vậy?"
Điền Thất nói: "Vương gia, chuyện này chính là điều ta muốn nói cùng ngài. Hoàng thượng người e rằng nghi ngờ ngài là đoạn tụ, làm bại hoại gia phong hoàng thất. Người vẫn luôn cho rằng ta có ý đồ dụ dỗ ngài, cho nên, ý tốt người định ban cho ta một nơi chốn an thân, tấm lòng ta xin lĩnh nhận, song xét đi xét lại, ta thực sự không dám gánh vác."
"Điền Thất, về sau nơi vắng người, ngươi chỉ cần gọi tên ta là được, cứ một tiếng Vương gia, hai tiếng Vương gia, nghe quá đỗi xa cách."
"..." Quá dĩ hạ phạm thượng rồi!
Kỷ Chinh thấy nàng chần chừ, bèn khuyên giải: "Ta bảo ngươi gọi thì cứ gọi đi, nếu không gọi thì chẳng phải là bất tuân lời ta ư? Ngươi định phạm thượng sao?"
Điền Thất đành phải gật đầu: "Vâng... A Chinh."
Kỷ Chinh hài lòng gật gù, rồi nhẹ nhàng vỗ đầu Điền Thất một cái, bàn tay thuận đà trượt xuống, khẽ nhéo đôi má nàng. Kỷ Chinh đạt được sở nguyện, lại cảm nhận được vẻ mềm mại co giãn dưới ngón tay, càng thêm vui sướng khôn nguôi, cười tít cả mắt nhìn nàng.
Đây là... chẳng lẽ ta bị khinh bạc? Điền Thất bưng lấy mặt, ánh mắt hoài nghi nhìn y: "Vương gia, ngài sẽ không thực sự là đoạn tụ chứ? Thân phận nàng hiện giờ chỉ là một tiểu thái giám."
"Không phải." Kỷ Chinh kiên quyết phủ nhận, ngược lại hỏi: "Gần đây Hoàng huynh đối đãi với ngươi thế nào? Người... có làm điều gì kỳ quái với ngươi chăng?"
"Có, rất có!" Điền Thất vừa nhắc đến, nàng liền bày ra bộ dạng muốn dốc bầu tâm sự, gương mặt đầy vẻ tủi thân, đôi mắt còn long lanh lệ.
Trong lòng Kỷ Chinh thầm rùng mình: "Hoàng huynh thực sự đã đối xử với ngươi như vậy ư?"
"Thật, ngươi xem." Điền Thất nói xong, gỡ chiếc khăn lụa mỏng quấn quanh cổ: "Hắn muốn bóp c.h.ế.t ta!"
"..."
Điền Thất bất mãn nhìn y: "Cái vẻ mặt kia của ngươi là ý gì, chẳng lẽ là vui sướng khi thấy người khác gặp họa?"
"Khụ khụ, không phải." Kỷ Chinh có phần ngượng ngùng, song quả thực trong lòng lại dâng lên niềm vui khó tả, kèm theo đó là nỗi xót xa cùng sự sợ hãi nghĩ đến hậu quả. Thế là hắn bèn xích lại gần đôi chút nhìn cần cổ trắng ngần mà Điền Thất đang để lộ, chỉ thấy trên đó in hằn hai vết xanh tím vô cùng đột ngột, nổi bật trên làn da, khiến người ta nhìn vào không khỏi xót xa thương cảm.
Kỷ Chinh không kìm lòng được vươn tay chạm nhẹ vào vết bầm kia, cau mày nói: "Đau không?"
"Còn chịu được, hiện tại cũng đã không còn đau." Điền Thất hiếm khi được người khác quan tâm đến vậy, nên nhất thời cảm thấy vô cùng hưởng thụ, đầu ngón tay của Kỷ Chinh khô ráo mà mềm mại, chạm vào da thịt trên cổ, mang đến một cảm giác thoải mái lạ thường, nàng thư thái híp đôi mắt lại.
Không ổn, không ổn, nam nữ thụ thụ bất thân! Điền Thất đột nhiên chợt nhận ra điều này, định né người đi.
Kỷ Chinh lại cười nói: "Ta thổi cho ngươi một chút, sẽ không còn đau nữa." Nói xong, quả nhiên cúi đầu vùi mặt vào cần cổ của Điền Thất, đôi môi gần như chạm vào làn da mịn màng của nàng, ở chỗ đó thổi hai hơi. Hơi thở nóng ẩm phả vào cần cổ, mang đến một cảm giác khác lạ.
Phản ứng đầu tiên của Điền Thất là nghĩ, vị Vương gia này còn có thể ấu trĩ đến mức nào nữa đây? Nhưng lần này nàng lại không hề né tránh, ngược lại, sống mũi lại cay cay. Nàng khẽ sờ mũi, đoạn nói với Kỷ Chinh: "Ngươi biết không, ta có một đệ đệ tựa như ngươi vậy."
Kỷ Chinh cố nén xúc động muốn đặt một nụ hôn lên đôi môi nàng, cuối cùng cũng ngẩng đầu rời khỏi cần cổ nàng, cười nói: "Vậy ư? Nhưng ta lại chẳng muốn làm đệ đệ của ngươi đâu."
"Ta thật có lỗi, Vương gia, là ta đường đột rồi, thực không phải có ý đó."
"Gọi ta là A Chinh."
"A Chinh..."
Kỷ Chinh khẽ gật đầu. Hắn nghĩ trong lòng, việc nhỏ không nhịn, tất làm hỏng đại sự. Trước mắt, bất kể thế nào, trước tiên cũng phải tìm cách để Hoàng huynh thả nàng ra.