Nhật Ký Thăng Chức Của Điền Thất

Chương 46



 

Trong mấy ngày Kỷ Hành trăn trở vạn phần rồi bỗng chốc thông suốt điều này, Điền Thất chẳng hề hay biết hiểm nguy sắp cận kề.

 

Người đời thường nói: "Kẻ tinh thông thì lao lực, người khôn ngoan thì ưu sầu, kẻ bất tài chẳng biết cầu cạnh nơi đâu." Điền công công vốn đã thông minh lại giỏi giang, là một người tháo vát kiếm tiền, tự nhiên bận rộn như con quay. Nàng không chỉ chạy ngược chạy xuôi giữa nội cung và tiệm Bảo Hòa, mà còn phải bận tâm thâu tóm việc kinh doanh của tửu lâu.

 

Nói đến tửu lâu này, Điền Thất có chút đau đầu. Nàng chẳng phải vạn năng, chuyện gì cũng có thể làm tốt. Kinh doanh tửu lâu là việc mà nàng chưa từng tiếp xúc qua, vì thế nàng có phần luống cuống tay chân.

 

Còn ba tiểu đồng bọn kia của nàng thì đều nhao nhao đề xuất các ý kiến về tửu lâu, cùng nàng bàn tính phương hướng phát triển sau này.

 

Vấn đề cốt lõi nhất là nên kinh doanh những món ăn gì.

 

Kỷ Chinh cảm thấy tiếp tục bán món ăn Lĩnh Nam cũng chẳng tệ, Điền Thất thì lại thích đồ ăn Giang Chiết. Trịnh Thiếu Phong ưa món Quảng Đông, thậm chí còn nhất định muốn tiến cử cho tửu lâu một người đầu bếp chuyên làm món Quảng Đông của gia đình mình. Còn Đường Thiên Viễn thì trước đây lớn lên ở Tứ Xuyên, sau đó mới theo cha vào kinh, vì thế hắn đặc biệt yêu thích món cay Tứ Xuyên.

 

Chỉ mới bốn người, đã có bốn loại ý kiến bất đồng, khiến Điền Thất chẳng dám hỏi thêm ai khác. Nếu cứ hỏi nữa, e là tất cả món ăn trứ danh khắp các vùng miền đều sẽ được nhắc đến.

 

Kỷ Chinh bỗng chợt nảy ra ý tưởng: “Kỳ thực như vậy cũng không phải là không được. Kinh thành là nơi tập trung khách thập phương, chi bằng chúng ta chế biến nhiều loại món ăn đặc sắc của các vùng miền, như thế có thể thỏa mãn khẩu vị của thực khách tứ phương.”

 

Trịnh Thiếu Phong và Điền Thất đều thấy ý kiến này không tệ, nhưng Đường Thiên Viễn lại đề xuất một vấn đề thực tế: “Mỗi một vùng miền có rất nhiều món ăn, nhưng những món có thể thu hút khách hàng nhất cũng chỉ có mười mấy loại. Vả lại, nếu có thực khách muốn thử những món không có trong thực đơn, chúng ta cũng có thể làm theo yêu cầu, chỉ cần họ đặt trước. Khách muốn món gì, chúng ta sẽ làm món đó.”

 

Ý kiến điều hòa này lập tức được nhất trí thông qua. Thực ra, trong số mọi người, chỉ có Kỷ Chinh là người duy nhất thực sự có kinh nghiệm kinh doanh buôn bán. Do chịu sự hạn chế của hoàn cảnh trưởng thành, Ninh Vương gia không thể gặt hái thành tựu lớn trên mặt chính trị. Bản thân hắn cũng không mấy mặn mà với chốn quan trường, bởi vậy chỉ có thể thông qua thương trường để xua đi nỗi tịch mịch, tìm kiếm giá trị của cuộc đời. Kỷ Hành luôn cho rằng hắn ăn chơi trác táng, quả thực đã hiểu lầm người em trai này.

 

Việc kinh doanh vốn không có quy tắc cố định, nhưng điều Kỷ Chinh nhắm tới là biến tửu lâu thành nơi "phong phú mà không chuyên", chắc chắn sẽ không trở thành một điểm đặc sắc riêng biệt. Bởi lẽ, khoa cử là cuộc thi tuyển chọn nhân tài khắp cả nước, tương đối công bằng, nên sĩ tử tứ phương đều hội tụ về kinh thành. Chính vì vậy, nơi đây cũng trở thành chốn giao thương tụ hội, hàng năm còn có sứ đoàn nước ngoài lui tới. Những người đến từ bốn phương tám hướng này, đều đang dần thay đổi khẩu vị của bách tính kinh thành. Khách muốn ăn món gì, nơi này liền có món đó. Hơn nữa, những người từ các địa phương khác nhau tụ cùng một chỗ dùng bữa giao hảo, nếu chỉ gọi một món ăn đặc sản, khó tránh khỏi cảnh "làm dâu trăm họ", ngược lại không bằng để mọi người đều có thể gọi món ăn cố hương của mình. Một là có thể nếm lại hương vị quê nhà, hai là trên bàn cơm luôn có thể tìm được đề tài, giảm đi phần tẻ nhạt. Một người từ lúc sinh ra đến khi nhắm mắt xuôi tay, đối với cố hương luôn mang theo một nỗi hoài niệm và kiêu hãnh khôn nguôi, đặc biệt là lúc tha hương cầu thực, nỗi hoài niệm và kiêu hãnh này càng thêm sâu đậm. Mấy người vốn không quá quen thuộc cùng ghé vào một bàn toàn đặc sản các nơi, kể một chút chuyện quê hương mình, thì quan hệ cũng sẽ thêm phần gắn kết. Khi ra về sẽ càng thân thiết lẫn nhau, không chừng còn trở thành khách quen. Ngoài điều này ra, nếu có ai thích tìm kiếm món ăn mới lạ, cũng có thể ghé nơi đây, gọi một bàn đồ ăn, liền có thể cùng lúc nếm được hương vị khắp chốn, từ Tần Hoài mưa bụi đến Thục đạo mây xanh, tất cả đều cùng hòa quyện vào trong bụng, há chẳng phải càng thú vị hơn sao?

 

Không thể phủ nhận, Kỷ Chinh quả thực am tường tâm lý thực khách.

 

Phương thức kinh doanh tửu lâu tạm thời cứ vậy định ra, tiếp theo là phải đổi tên, một lần nữa mở cửa. Tên cũng do Kỷ Chinh đặt, phổ biến mà không tầm thường, giản dị nhưng trực diện, gọi là “Bát Phương Thực Khách”. Bảng hiệu do Đường Thiên Viễn chấp bút. Thư pháp của Đường Thiên Viễn khoáng đạt phiêu dật, rất có tiếng trong giới văn nhân ở Kinh thành.

 

Kế tiếp chính là tuyển đầu bếp, tìm người phục vụ. Trịnh Thiếu Phong cảm thấy bản thân mình chưa đóng góp được gì, thật là hổ thẹn, cho nên khăng khăng muốn tiến cử đầu bếp. Vị đầu bếp chuyên món Quảng Đông của nhà hắn rất không tầm thường, không chỉ làm món Quảng Đông tuyệt hảo, mà còn biết làm món ăn Tây Bắc, có thể một người kiêm hai chức, rất thích hợp với tửu lâu này của bọn họ.

 

Một bên tuyển đầu bếp và phục vụ, một bên Điền Thất cùng ba người khác đem tửu lâu sửa sang lại. Nhà bếp nới rộng hơn, các nhã phòng cũng đổi mới trang trí một chút. Ngoài những nhã phòng thông thường, còn trang trí thêm những nhã phòng mang đậm nét đặc sắc của từng vùng miền. Lầu một là đại sảnh, dành cho khách hàng phổ thông dùng, bàn ghế đều đồng loạt đổi mới, nước trà cung cấp miễn phí.

 

Những việc này tuy thoạt trông giản đơn nhưng thực thi lại vô cùng phức tạp. Điền Thất lại là người làm việc nghiêm túc không thích qua loa, nên mấy ngày nay khiến nàng mệt mỏi rã rời. Nàng nghĩ, bên ngoài mình đã có sự nghiệp, chẳng còn lý do gì để tiếp tục lưu lại chốn thâm cung này, việc kinh doanh cổ vật, dẫu có rời cung cũng chẳng hề vướng bận.

 

Quan trọng nhất là, ngày đó khi rời khỏi thì ánh mắt của Hoàng thượng quá đỗi quỷ dị. Điền Thất luôn có một loại dự cảm, lần sau nếu lại gặp hắn, thì tuyệt nhiên chẳng có điều gì tốt đẹp. Nhưng vấn đề là theo quá trình hai người gặp nhau ở cả hai lần này mà nói, việc liệu họ có gặp lại nhau hay không, e rằng là một chuyện nằm ngoài khả năng kiểm soát của nàng.

 

Chi bằng lập tức rời khỏi Hoàng cung, ngay từ bây giờ!

 

Điền Thất nghĩ rất nhiều biện pháp, vẹn toàn nhất vẫn là giả bệnh. Việc này lại muốn nhờ đến Vương Mạnh. Vương Mạnh vừa nghe Điền Thất nói muốn rời khỏi Hoàng cung, thế mà lại có chút thương cảm, bất giác để lệ lăn dài.

 

Lúc này Điền Thất mới phát hiện tên tiểu tử này kỳ thực lại mang một tâm hồn đa cảm như thiếu nữ. Nàng có chút khó chịu, lại có chút cảm động. Có người có thể vì nàng rời đi mà rơi lệ, cũng coi như không uổng công luân lạc chốn thâm cung này.

 

Uống thuốc Vương Mạnh đưa, Điền Thất lại bị giam vào phòng cách ly tại An Lạc đường. Lần này là bệnh truyền nhiễm, hơn nữa còn là bệnh truyền nhiễm trí mạng — lao phổi.

 

Điền Thất tính toán, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì nàng sẽ bị giam cầm dăm ba ngày, chờ thái giám ở An Lạc đường bẩm báo Thịnh An Hoài, nàng lập tức có thể bị đuổi ra khỏi Hoàng cung. Hoàng thượng đã chán ghét nàng đến vậy, đến cả mặt cũng chẳng muốn thấy, nên có lẽ Thịnh An Hoài sẽ không báo chuyện này cho Hoàng thượng. Như thế liền phòng ngừa Hoàng thượng biết nàng mắc bệnh mà lập tức giáng chỉ ban chết.

 

Kỳ thực ý nghĩ của nàng cũng không có sai, sự thực về sau cho thấy, nàng đã suýt thành công.

 

Đương nhiên, tiếc thay vẫn là thiếu một bước.

 

Ngày đó, Thái hậu nương nương triệu Kỷ Hành đến, bàn về cái gọi là "chuyện quan trọng", kỳ thực là để sửa soạn sinh nhật cho Như Ý. Nói thật, chuyện này khó có thể coi là "trọng sự", sinh nhật nhi đồng vốn không cần quá câu nệ, phô trương. Song, Thái hậu vốn thương yêu cháu trai, muốn tổ chức một buổi lễ mừng thật hoành tráng. Tuy không cần quá xa hoa, nhưng cốt yếu là phải thân tình, náo nhiệt, cốt sao khiến Như Ý hài lòng.

 

Kỷ Hành bèn hỏi con trai muốn gì. Như Ý tựa hồ muốn đối chọi với phụ thân, liền đòi vòng Càn Khôn, đòi mặt trăng, lại còn muốn một tượng Trư Bát Giới.

 

Kỷ Hành dứt khoát truyền Thịnh An Hoài tìm một gánh hát về cung, đến lúc đó sẽ diễn nào là Na Tra náo hải, Hằng Nga bôn nguyệt, Trư Bát Giới ăn dưa hấu, đủ cả mọi tiết mục.

 

Tiếp theo cần xác định danh sách khách mời đến tiệc sinh nhật của Như Ý. Bà nội, phụ thân, và thúc phụ của nó nhất định phải tham dự. Để tôn trọng ý kiến của con trai, Kỷ Hành tỏ vẻ Như Ý có thể tự mình mời thêm người tới.

 

Không hề ngoài dự đoán, Như Ý chọn Điền Thất.

 

Mấy ngày này, Kỷ Hành đã nghĩ thông suốt, không còn vội vã như dĩ vãng. Hắn quyết định nhân dịp sinh nhật Như Ý mà nắm Điền Thất trở về. Thế là hắn đặc biệt dặn dò Thịnh An Hoài, đảm bảo Điền Thất phải đến tham dự tiệc sinh thần của Như Ý.

 

Nhưng Thịnh An Hoài lại đáp: "Khải bẩm Hoàng thượng, Điền Thất bị ho lao, hiện đang ở An Nhạc đường điều trị."

 

Lời này tựa sấm sét giữa trời quang, Kỷ Hành chỉ thấy đầu óc "Đùng" một tiếng, trống rỗng, hai mắt hắn vô thần, ngơ ngẩn nhìn về phía trước, vẻ mặt không dám tin.

 

Làm sao có thể? Mấy ngày hôm trước còn nhảy nhót tưng bừng, sao đột nhiên lại mắc bệnh bất trị?

 

Thịnh An Hoài lại bổ sung: "Điền Thất muốn trước khi c.h.ế.t được về cố hương nhìn một cái, ngày mai liền tức khắc khởi hành."

 

Kỷ Hành đột nhiên gầm lên giận dữ: "Sao ngươi không nói sớm hơn!"

 

Một tiếng gầm giận dữ này tựa hồ sinh ra lực đạo hữu hình, đánh trúng khiến thân thể Thịnh An Hoài run lên: "Hoàng thượng, ngài từng căn dặn phàm là chuyện có liên quan đến Điền Thất thì không cần bẩm báo lại cho ngài."

 

"..." Kỷ Hành đúng là đã nói lời này. Nhưng... nhưng đó là trước kia, hiện giờ đã khác!

 

"Hắn ở đâu?" Kỷ Hành hỏi.

 

"Hoàng thượng, Điền Thất vẫn còn ở An Nhạc đường."

 

"Đi An Nhạc đường." Kỷ Hành nói xong, liền muốn bước ra ngoài.

 

Thịnh An Hoài lại ngăn hắn: "Hoàng thượng..." Ông có chút khó xử, Điền Thất mắc bệnh lao, là bệnh truyền nhiễm, lỡ như Hoàng thượng bị lây nhiễm, hậu quả khó mà lường được.

 

"Đi An Nhạc đường!" Biểu tình của Kỷ Hành có chút hung ác.

 

Thịnh An Hoài đành phải tránh ra, gắt gao đi theo phía sau.

 

Kỷ Hành không cách nào chấp nhận chuyện Điền Thất mắc bệnh nan y, bởi vì không cách nào chấp nhận, nên không thể tin tưởng. Hắn đi từ Càn Thanh cung đến An Nhạc đường, suốt quãng đường này, đầu óc vẫn ở trong trạng thái kích động cực độ, không ngừng tìm kiếm các loại lý do, các loại dấu vết để phủ nhận sự thật này.

 

Khi đi đến trước phòng bệnh của Điền Thất, Kỷ Hành dừng lại, nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, trong đầu đột nhiên xẹt qua một tia sáng.

 

Cũng bởi Điền Thất vận rủi đeo bám, gian phòng mà nàng ở lần này, lại chính là gian phòng lần trước nàng bị thủy đậu. Thế là Kỷ Hành vừa nghĩ đến đây, thấy cảnh mà nảy sinh ý, nhớ lại chuyện lần trước Điền Thất mắc bệnh thủy đậu. Lần đó hắn cảm thấy bệnh thủy đậu phát rất kỳ quặc, nói đến là đến, nói đi là đi, quả thực là thu phóng tự nhiên, tựa như là bệnh do chính mình nuôi dưỡng ra vậy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc ấy Kỷ Hành chỉ nhớ cứu Điền Thất, sau đó mọi chuyện đều vui vẻ, nên hắn cũng không truy cứu cẩn thận. Hiện giờ liên hệ đến tình cảnh trước mắt của Điền Thất, càng cảm thấy không hề tầm thường. Lại nghĩ, Điền Thất đã từng nói, hắn có người bạn đối với dược liệu rất có nghiên cứu...

 

Nghĩ đến đây, Kỷ Hành quyết định dời bước đi vào. Thịnh An Hoài lại ngăn hắn lại: "Hoàng thượng, thánh thể quan trọng, ngài không thể vào trong!"

 

"Trẫm không sao. Điền Thất cũng sẽ không có chuyện gì." Kỷ Hành nói, đẩy Thịnh An Hoài ra, mở cửa bước vào.

 

Thịnh An Hoài cũng muốn đuổi kịp, nhưng lại bị Hoàng thượng đột ngột đóng cửa lại đẩy trở về. Ông ta đành phải đứng bên ngoài cửa sổ nhìn vào trong.

 

Vừa rồi Điền Thất vẫn đang ngẩn ngơ, nên không phát hiện động tĩnh bên ngoài. Nàng đang nhớ đến Như Ý, qua hai ngày nữa là đến sinh nhật bốn tuổi của thằng bé, nàng không có cơ hội chúc mừng sinh nhật cho nó, không biết nó có tức giận không. Điền Thất không biết phải giải thích với Như Ý ra sao, cũng không dám đối mặt với Như Ý. Nàng từng nói sẽ cùng chơi với nó nhưng cuối cùng vẫn là nuốt lời.

 

Tiếng đóng cửa nặng nề của Kỷ Hành đánh gãy sự trầm tư của Điền Thất.

 

Điền Thất ngẩng đầu vừa thấy là Hoàng thượng, hoảng hốt vội vàng từ trên giường ngồi dậy: "Hoàng thượng... sao ngài lại tới..."

 

Kỷ Hành đến gần mấy bước ngóng nhìn Điền Thất, sắc mặt nàng tiều tụy, dáng hình tái nhợt, nhìn qua quả thật giống như bị bệnh nặng. Nhưng đôi mắt tuy hơi có thất lạc, lại không có nửa điểm bi thương của người đột nhiên lâm bệnh nặng, nhìn làm sao cũng không giống bị bệnh nan y.

 

"Trẫm nghe nói ngươi bệnh, cho nên tới gặp ngươi. Dẫu sao cũng chủ tớ một phen, trẫm không phải kẻ vô tình lãnh huyết." Kỷ Hành nói, lại đến gần hai bước.

 

Điền Thất nhớ kỹ lúc này mình là một bệnh nhân nhiễm ho lao, thế là phát huy xuất sắc kỹ xảo biểu diễn: "Hoàng thượng ngài đừng tới đây, bệnh của nô tài không thể lây cho ngài!"

 

Diễn kịch thật khéo léo. Kỷ Hành cười lạnh trong lòng, ngoài miệng thì hỏi: “Điền Thất, trẫm vẫn muốn hỏi ngươi, lần trước ngươi bị bệnh thủy đậu, sao lại khỏi bệnh nhanh đến vậy?”

 

“…” Điền Thất kinh ngạc nhìn hắn, chẳng lẽ Hoàng thượng đã phát giác điều gì?

 

“Đáp không được ư? Trẫm nghe nói ngươi có một người bạn am hiểu y thuật, nếu như hắn chế ra thứ kỳ dược nào đó, ắt hẳn cũng có thể che mắt người khác, ngươi nói có đúng không?”

 

“…” Quả nhiên người đã phát giác!

 

Điền Thất còn muốn giãy giụa một chút: “Bẩm Hoàng thượng, lời người vừa phán, nô tài thật sự không dám hiểu…”

 

“Không hiểu cũng không sao, người bạn am hiểu y thuật kia của ngươi có thể hiểu là được. Nếu trẫm triệu hắn đến, tra khảo một phen, ắt sẽ khai hết.”

 

“…” Kế sách này tuy thô bạo, tàn nhẫn, song lại vô cùng hữu hiệu…

 

Điền Thất lập tức ‘bình bịch’ một tiếng quỳ rạp xuống đất, theo thói quen ôm chặt lấy bắp chân Kỷ Hành. Loạt động tác này liền mạch, rõ ràng là đã thực hiện qua không biết bao nhiêu lần.

 

Nàng còn chưa nói chuyện, Kỷ Hành đã không khỏi khẽ cong khóe môi.

 

“Hoàng thượng… Nô tài làm vậy, cũng là có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ không tiện nói ra…” Nàng vẫn quyết định thành thật khai báo.

 

“Ồ? Ngươi có nỗi khổ tâm gì? Nói thử xem.”

 

“Nô tài biết Hoàng thượng người không muốn thấy diện mạo ta, nên mới đành…”

 

Kỷ Hành cắt lời Điền Thất: “Trẫm tuy có nói không muốn nhìn thấy ngươi, nhưng trẫm cũng đã phán không cho phép ngươi rời khỏi Hoàng cung. Ngươi lại tự chủ trương, phạm phải tội khi quân này.”

 

Tội danh càng thêm chồng chất, Điền Thất gấp gáp: “Không phải thế đâu… Việc đó việc đó…”

 

“Không phải cái gì? Cái gì là việc đó? Ngươi rốt cuộc còn có thể nghĩ ra cớ gì, cứ việc nói hết đi.”

 

Điền Thất cắn răng, đành phải đem cái cớ hoang đường nhưng lại vô cùng hữu hiệu năm xưa ra dùng lại: “Bẩm Hoàng thượng, nào phải nô tài thầm mến người sao? Mấy ngày qua, nô tài càng lúc càng không kiềm chế được, sợ chính mình cuồng tính đại phát, một khi không cẩn thận sẽ mạo phạm đến người… Bởi vậy, đành phải nén đau rời khỏi Hoàng cung…”

 

Đến cuối năm, lời nói này ắt hẳn sẽ được Điền Thất vinh dự xếp vào danh sách đầu bảng “Mười câu nói hối hận nhất đã thốt ra trong năm”.

 

Kỷ Hành mặc cho Điền Thất vẫn ôm lấy bắp chân mình mà chà sát, thản nhiên đáp: “Không sao cả.”

 

“???” Điền Thất nhất thời không rõ, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn hắn.

 

Kỷ Hành cúi đầu nhìn nàng, ôn tồn giải thích lần nữa: “Ngươi có không kiềm chế được cũng chẳng sao, trẫm không hề e ngại việc bị ngươi mạo phạm.” Ánh mắt hắn vô cùng nghiêm túc và chân thật.

 

“…” Đầu óc của Hoàng thượng người, chẳng lẽ đã hỏng mất rồi chăng…

 

Kỷ Hành nói, ánh mắt thâm trầm: “Trẫm có thể thỏa mãn nguyện vọng của ngươi.”

 

“…” Nguyện vọng của ta… Rốt cuộc là gì đây…

 

“Đến đây, hãy mạo phạm trẫm đi.” Hắn phán.

 

“!!!”

 

Làm sao bây giờ, Hoàng thượng lại nổi cơn điên rồi! Điền Thất kinh hãi đến mức da đầu muốn nứt toác, vừa quay đầu nhìn, thấy Thịnh An Hoài đang đứng ở ngoài cửa sổ. Ông ấy hiển nhiên cũng đã nghe được đoạn đối thoại trong phòng, giờ phút này vẻ mặt tựa hồ vừa gặp quỷ. Điền Thất liền lao đến trước cửa sổ, nói vọng ra với Thịnh An Hoài: “Thịnh gia gia, mau mau cứu Hoàng thượng! Mau truyền Thái y!”

 

Thịnh An Hoài đáp lại câu nói ấy bằng cách, yên lặng đưa tay giúp Kỷ Hành khép lại cửa sổ.

 

Điền Thất: “…” Một lũ… lũ người điên!

 

Kỷ Hành hài lòng gật gù, bước tới nắm lấy Điền Thất đang cố gắng mở cửa sổ, kéo nàng trở lại, tiện tay ấn nàng vào bức tường bên cạnh. Một tay hắn giữ chặt bờ vai Điền Thất, không cho phép nàng giãy giụa, tay kia chống vào tường, đỡ lấy thân thể mình.

 

Hai người đứng sát quá đỗi, hơi thở quấn quýt lấy nhau. Điền Thất không rõ là do kinh hãi hay xấu hổ, mà đôi má đỏ bừng lên. Không khí trong phòng phảng phất đột nhiên nóng lên. Nàng bị hắn nhốt vào trong không gian nhỏ hẹp này, trong lòng đã sớm rối loạn, nhất thời trợn tròn mắt nhìn hắn, miệng lắp bắp: “Hoàng… Hoàng… Hoàng thượng…” Hoàng mãi nửa ngày, cũng chẳng thốt nên lời.

 

Ánh mắt Kỷ Hành dần trở nên thâm trầm, tựa như tầng mây tĩnh lặng đang ẩn chứa trận cuồng phong bão táp. Hắn lại ghé sát thêm một chút, cúi đầu cười nhìn Điền Thất, khẽ nhíu mày: “Sao? Chẳng lẽ ngươi không biết ‘mạo phạm’ là như thế nào sao?” Thanh âm hắn bị nén xuống cực thấp, bởi vì cố sức kiềm chế, nên trong giọng nói trầm ấm thoáng mang theo vẻ khàn khàn, ẩn chứa một sức mê hoặc không thể tả.

 

Điền Thất dường như có thể cảm nhận lồng n.g.ự.c Kỷ Hành khẽ chấn động khi thốt ra những lời ấy: “Hoàng… Hoàng… Hoàng thượng…”

 

Nàng tự nhận mình là tiểu phi hiệp cơ trí và bình tĩnh, nhưng lúc này đầu óc cũng chỉ là một mảnh hỗn loạn, rốt cuộc chẳng thể bình tĩnh nổi, cũng chẳng còn chút cơ trí nào.

 

“Không sao, trẫm có thể dạy cho ngươi.” Kỷ Hành nói.

 

“Hoàng thượng…”

 

Rốt cuộc nàng cũng thốt nên lời, nhưng lại bị hắn nuốt ngược trở vào.