Nhật Ký Thăng Chức Của Điền Thất

Chương 75



 

Điền Thất mới nếm mùi hoan ái, thể lực còn yếu kém, chẳng được bao lâu đã không còn sức lực chống đỡ, còn Kỷ Hành lại vẫn hưng trí dạt dào. Thế là Điền Thất liền có chút nóng nảy: “Chàng mau lên một chút!”

 

“Ừ.” Kỷ Hành tăng tốc độ ra vào.

 

“…” Nàng bị chàng giày vò tới lui đến mức chỉ còn nửa cái mạng.

 

Mãi mới chờ được chàng phát tiết, Điền Thất thở phào nhẹ nhõm nhưng hắn lại không rút ra ngoài, mà xoay người ôm nàng, cúi đầu hôn nàng không ngừng.

 

Điền Thất yếu ớt đẩy chàng: “Chàng… Chàng có thể rút ra ngoài trước được không…”

 

“Không được.” Câu trả lời dứt khoát không chút do dự. Một khi đã đạt được ý nguyện, hắn thật sự chẳng nỡ rời khỏi chốn tiên cảnh đó, dù có phải c.h.ế.t ở đó, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

 

Điền Thất quả thực chưa từng thấy ai càn rỡ đến vậy. Nàng quay mặt sang một bên tránh đi nụ hôn của hắn, hắn nâng người lên, nàng ngỡ cuối cùng hắn cũng chịu buông tha, nào ngờ hắn lại cứ thế ngồi chồm hổm chẳng động đậy. Một tay hắn giữ chặt eo nàng không cho nàng nhúc nhích, tay kia lại vẽ vời quanh đùi trong của nàng.

 

Nàng đành phải nhấc một chân lên, tung cước đá vào n.g.ự.c hắn: "Mau ra ngoài!"

 

Chao ôi, đá trật rồi…

 

Kỷ Hành nắm lấy bàn chân trắng mịn non nớt của nàng, khẽ khàng xoa nắn, trong khi "tiểu huynh đệ" vẫn đang ẩn sâu trong cơ thể nàng lại rục rịch ngóc đầu dậy.

 

Cuối cùng Điền Thất cũng hiểu ra, thì ra hắn tạm ngừng như thế chỉ có thể xem là nghỉ ngơi giữa trận, còn có nửa trận sau nữa… Trời đất ơi!

 

Đến khi cuộc hoan ái kết thúc, ánh tà dương đã nhuộm đỏ cả nền trời. Điền Thất ngay cả chút sức lực cũng không còn, giọng nói của nàng yếu ớt tựa tiếng ve sầu đêm: "Chàng còn chưa chịu yên sao…?" Trong ngữ khí tràn đầy sự mệt mỏi cùng oán trách.

 

Kỷ Hành đã mong ước bao ngày, ấp ủ bấy lâu, giờ phút này cuối cùng cũng được thỏa nguyện, biểu hiện của hắn đã được xem là vô cùng khắc chế rồi. Hắn cũng biết Điền Thất khó chịu, thế là hắn vô cùng cẩn trọng, ôn nhu lưu luyến, cuối cùng mây cũng dừng, mưa cũng ngớt.

 

Hắn xuống giường đốt nến, thấy Điền Thất tùy tiện ôm chăn đỏ nằm trên giường, mái tóc đen mượt đã sớm buông xõa như suối tơ lụa, trải dài dưới thân. Hắn bước qua, vén chăn lên, tự nhiên là thấy một cảnh tượng hoan ái hỗn độn khiến người ta đỏ mặt tía tai.

 

Điền Thất mơ màng nửa tỉnh nửa mê, bị Kỷ Hành ôm lên, đưa đến suối nước nóng tắm rửa. Sau khi trở về, vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ thiếp đi. Kỷ Hành lại đánh thức nàng: "Dùng chút gì đã."

 

Hắn giống như một lão mẫu lẩm cẩm, đầu tiên là đổi đệm giường, rồi lại đi phòng bếp thu xếp cơm canh.

 

Thịnh An Hoài có chừa cơm cho bọn họ, để trên lò ủ nóng. Nhưng hai người lại dây dưa quá lâu, nên thức ăn đều nguội cả. Kỷ Hành quyết định đem thức ăn hâm nóng lại. Kinh nghiệm của hắn trong phương diện này là con số không, thiên phú cũng không đủ. Chỉ việc nhóm lửa thôi đã mệt lả, đến cuối cùng lửa cũng có cháy, chẳng qua là cháy cả phòng bếp. May mà Thịnh An Hoài ghé nhìn xem Hoàng thượng có nhu cầu đặc biệt gì không, vừa vặn đụng phải cảnh hắn "phóng hỏa", lập tức kêu người chạy tới dập lửa, đúng lúc ngăn ngừa một trận cháy lớn.

 

Thịnh An Hoài lại hâm nóng cơm cho Hoàng thượng và Điền Thất lần nữa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cuối cùng Kỷ Hành cũng chịu đưa ánh mắt nhìn thẳng Thịnh An Hoài. Nhưng lúc này vẻ ngoài của hắn có chút chật vật, mặt mũi bị khói bụi ám đen thui, giờ phút này lại dùng vẻ mặt ôn hòa nhìn người ta, nhìn thế nào cũng giống như muốn g.i.ế.c người diệt khẩu. Thịnh An Hoài bị dọa đến hồn xiêu phách lạc, nhanh chóng bỏ chạy.

 

Kỷ Hành cũng chẳng cho là Thịnh An Hoài thất lễ, bởi lẽ lúc này, hắn thực không muốn bất kỳ ai quấy rầy không gian riêng tư giữa hắn và Điền Thất. Hắn rửa mặt, sau đó tự mình bưng đồ ăn đến cho Điền Thất. Thấy nàng đã ngủ thiếp đi, hiển nhiên là mệt lả. Kỷ Hành có chút đau lòng, nhưng đồng thời cũng có một chút tự mãn vi diệu trong lòng.

 

Hắn đánh thức Điền Thất dậy dùng bữa. Chính hắn chỉ ăn qua loa vài miếng, liền bắt đầu giúp Điền Thất lau tóc. Tóc nàng vốn đã khô nhưng do mới tắm rửa lại không cẩn thận bị hơi nước làm ẩm.

 

Bàn ăn đặt trên giường, Điền Thất quỳ bên giường, từng ngụm từng ngụm ăn cháo. Nàng bị giày vò quá thảm, nơi tư mật vẫn còn bỏng rát, tựa như bị ớt cay thấm vào, làm cách nào cũng không thấy tự nhiên. Nghĩ đến kẻ đầu sỏ gây nên tất cả, Điền Thất bi phẫn ngậm cháo mà quay đầu trừng mắt nhìn Kỷ Hành.

 

Kỷ Hành vừa mới được thỏa mãn, lúc này tinh thần vô cùng sảng khoái, ngay cả từng lỗ chân lông cũng khoan khoái dị thường. Điền Thất trừng hắn, trong mắt hắn nhiều lắm chỉ xem thành hờn dỗi của giai nhân. Thế là hắn vừa giúp Điền Thất lau tóc, vừa hướng nàng đưa tới một nụ cười khe khẽ tràn đầy tình ý.

 

Điền Thất càng thêm bi phẫn.

 

Ăn cơm xong, Kỷ Hành cũng cởi áo lên giường. Hắn ôm Điền Thất vào lòng, câu được câu chăng trò chuyện tâm tình cùng nàng. Điền Thất ngẫu nhiên ừ một tiếng, rồi rất nhanh ngủ thật say. Kỷ Hành quá mức hưng phấn, chẳng chút bối rối nào, hắn ôm Điền Thất càng chặt hơn. Vừa muốn nói chuyện với nàng, vừa sợ làm ồn đến nàng, thế là hắn im lặng, mở to đôi mắt nhìn người trong lòng. Trong phòng đốt một cây nến nhỏ, ánh nến như hạt đậu, lay động hắt lên khuôn mặt ngủ say của Điền Thất, an nhiên mà điềm tĩnh, nhìn thế nào cũng không thể ghét bỏ. Kỷ Hành hoảng hốt cảm thấy mình lại đang nằm mơ.

 

Không, hắn không nằm mơ, người này thực sự là của hắn. Kỷ Hành kích động một trận, hắn hôn tai của Điền Thất một chút: "Điền Thất, ta yêu nàng, ta rất… Yêu nàng."

 

Trong lúc ngủ mơ, Điền Thất bị quấy rầy, nàng không tự chủ nói: "Câm miệng!"

 

Sáng hôm sau, khi Điền Thất tỉnh lại, thấy đôi mắt Kỷ Hành chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm nàng, giống như một kẻ si tình.

 

Điền Thất nhớ đến những hành động cuồng nhiệt hoang đường của hai người vào hôm qua, thì má đào đỏ bừng, kéo chăn qua che đầu chẳng đoái hoài đến hắn.

 

Kỷ Hành cười kéo chăn ra, đè nàng xuống hôn một hồi, sau đó xuống giường đi tìm bữa sáng cho nàng. Thịnh An Hoài không hổ là một nô tài giỏi, ông ta đã sớm lén lút chuẩn bị xong bữa sáng cho bọn họ, hiện tại vẫn còn nóng hổi.

 

Hai người rửa mặt xong, dùng qua bữa sáng, nắm tay nhau rời khỏi Ngọc Nhân Quán, tản bộ giữa núi rừng không nỡ rời đi. Nơi tư mật của Điền Thất còn chưa thoải mái, nên nàng đi đường chậm rì rì. Kỷ Hành ân cần chu đáo săn sóc tỉ mỉ, hận không được làm trâu làm ngựa cho nàng. Điền Thất thẹn đến đỏ mặt, chỉ biết im lặng né tránh hắn.

 

Bọn họ dừng chân bên bờ hồ. Điền Thất thấy dưới tàng cây phong ven hồ nở rộ một lùm hoa dại, lòng liền dâng lên sự ngưỡng mộ khôn tả. Nàng từ nhỏ đã ái mộ hoa cỏ, cũng thích cài hoa lên tóc. Giờ khắc này, nàng thực muốn hái vài đóa để điểm xuyết lên đầu, nhưng mà… Ài, bước đi bất tiện làm sao!

 

Toàn bộ sự chú ý của Kỷ Hành đều đặt lên người Điền Thất, làm sao có thể không thấu hiểu suy nghĩ của nàng. Trong phút chốc, hắn tựa như được Thịnh An Hoài nhập thể, chẳng cần bất kỳ lời sai bảo nào, liền lập tức đi hái một bó hoa dâng lên Điền Thất. Hắn còn tự tay chọn một đóa hoa vàng nhạt, cài lên giữa búi tóc của nàng. Cuối cùng, Điền Thất cũng ban cho hắn một ánh mắt thiện cảm. Kỷ Hành nhận được sự cổ vũ cực lớn, càng quyết đoán đi hái thêm nhiều hoa nữa, bện thành một vòng hoa đội lên đầu nàng. Sau đó, hắn lại bó một đóa hoa thật lớn, hoa dại ở bờ hồ này hầu như bị hắn hái đến cạn sạch.

 

Điền Thất cảm thấy vô cùng kỳ diệu. Trong cuộc sống sau này, nàng sẽ từng bước phát hiện và chứng thực một chân lý: Đối với một nam nhân, ngươi chỉ cần khiến hắn thỏa mãn trên giường, vậy thì ngươi muốn sai khiến hắn làm gì cũng được. Dù cho nam nhân này kỳ thực là một con rồng quyền uy đi chăng nữa.

 

Bọn họ dạo chơi bên bờ hồ một lát, cuối cùng cũng phải hồi cung. Kỷ Hành có chút buồn bã, muốn ở lại thêm một đêm. Điền Thất nghĩ nếu Hoàng thượng liên tiếp không lên triều hai ngày, thì đám ngôn quan lại có chuyện để mắng chửi, thế là nàng khéo léo khuyên hắn trở về.

 

Hôm sau hồi cung, Điền Thất lén lút đi Đại Lý Tự một chuyến. Nàng muốn làm một chuyện vô cùng to gan lớn mật.