Nhật Ký Tương Tư

Chương 11



Ngoại truyện – Tạ Trầm Thanh

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Trước khi kết hôn với Trình Mộc Vãn, Lâm Oánh Nguyệt từng đến tìm Tạ Trầm Thanh một lần.

 

Khi đó cô ấy chuẩn bị ra nước ngoài.

 

Vì làm không tốt trong công ty, Lâm Ký Châu nghĩ rồi quyết định đưa cô sang Mỹ cùng.

 

Gia tộc nhà họ Lâm quá lớn, các nhánh cũng nhiều.

 

Lợi ích chằng chịt phức tạp, chắc chắn cô một mình không xoay xở nổi.

 

Tạ Trầm Thanh ngồi trong quán cà phê.

 

Nhìn Lâm Oánh Nguyệt khô khốc xin lỗi mình xong, không nói gì nhiều.

 

Anh biết cô hôm nay gọi mình ra, chắc chắn không chỉ đơn giản vậy.

 

Quả nhiên.

 

Sau một hồi im lặng có phần gượng gạo.

 

Lâm Oánh Nguyệt lấy từ túi xách ra một quyển sổ, nhíu mày đẩy đến trước mặt Tạ Trầm Thanh.

 

Giọng điệu không mấy dễ chịu.

 

“Dù chị Mộc Vãn đã chọn anh, thì tôi cũng không nói gì thêm.”

 

“Nhưng anh biết đấy, tôi và chị ấy lớn lên cùng nhau, quen biết còn lâu hơn cả anh.”

 

“Chúng tôi hiểu nhau, anh không thể tưởng tượng nổi đâu.”

 

Cô mím môi, thở dài một tiếng.

 

“Đây là quyển sổ tôi ghi từ nhỏ, toàn bộ đều là về chị Mộc Vãn.”

 

“Trong đó có những điều chị ấy thích và không thích, những chuyện đã từng xảy ra. Anh cầm về xem đi.”

 

“Tôi hy vọng anh thuộc lòng toàn bộ, được không?”

 

“Tôi không muốn chị ấy sau khi kết hôn vẫn phải nhường nhịn chồng mình!”

 

Tạ Trầm Thanh chớp mắt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thuận tay mở ra xem.

 

Hầu hết nội dung bên trong anh đều biết.

 

Ví dụ như Mộc Vãn không thích đồ chua, thích ăn ngọt.

 

Ví dụ cô sợ bóng tối, ngủ phải để lại chút ánh sáng.

 

Ví dụ cô ghét trời âm u, thích trời nắng đi dạo…

 

Nhưng có vài chuyện thời thơ ấu được nhắc đến bên trong, Tạ Trầm Thanh lại chưa từng nghe.

 

Những chuyện như cô cãi nhau, đánh nhau với bạn học hồi tiểu học, hay từng đuổi theo cậu bạn lớp bên.

 

Không ai từng kể với anh.

 

Anh thở ra một hơi.

 

Ngẩng đầu nhìn Lâm Oánh Nguyệt.

 

Cô đang đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

 

Tạ Trầm Thanh gọi cô lại.

 

“Cô Lâm.”

 

“Có phải cô thích A Vãn không?”

 

Lâm Oánh Nguyệt lập tức khựng bước.

 

Cô cúi đầu, im lặng một lúc.

 

Sau đó, như thể phòng vệ, nâng giọng.

 

“Chuyện đó không liên quan đến anh!”

 

“Anh chỉ cần biết, tôi và anh trai tôi sẽ luôn dõi theo anh.”

 

“Chỉ cần anh dám đối xử tệ với chị Mộc Vãn.”

 

“Chúng tôi sẽ lập tức quay về, rồi đá anh ra khỏi cuộc đời chị ấy!”

 

-Hết-