Nhật Ký Tương Tư

Chương 5



Từ trước đến nay.

 

Ngoài thời gian ở bên tôi ra.

 

Toàn bộ thời gian còn lại, anh đều dành cho nghiên cứu và viết luận văn, ngay cả ngủ cũng chỉ ngủ có bốn, năm tiếng.

 

Cứ thế mãi.

 

Chưa cần tự tử, cơ thể anh cũng sẽ tự sụp đổ——

 

Kiếp trước, Tạ Trầm Thanh đã chăm sóc tôi rất chu đáo.

 

Nên kiếp này.

 

Đến lượt tôi phải để mắt đến anh, không để anh gặp chuyện gì bất trắc——

 

Sau khi đến bệnh viện.

 

Kết quả khám sức khỏe nhanh chóng có rồi.

 

Xét nghiệm thuốc không có vấn đề.

 

Nhưng ngoài ra, cơ thể anh còn nhiều vấn đề lặt vặt.

 

Ví dụ như thiếu máu, suy dinh dưỡng, viêm dạ dày và có polyp.

 

Không nghiêm trọng, nhưng bác sĩ khuyên nên nhập viện điều trị và điều dưỡng.

 

Tạ Trầm Thanh dĩ nhiên là không muốn.

 

Nhưng anh ấy xưa nay chưa bao giờ cãi lại được tôi.

 

Bị tôi quát cho mấy câu, anh đành ỉu xìu ngồi lên giường bệnh.

 

Tôi liếc nhìn anh một cái.

 

Thuận tay lấy điện thoại, đặt hai phần đồ ăn ngoài.

 

Còn một lúc nữa đồ ăn mới tới, căn phòng lại rơi vào yên lặng.

 

Tôi chống cằm.

 

Nhìn thiếu niên đang nhắm mắt giả vờ ngủ ở đối diện.

 

Tôi ho nhẹ hai tiếng, đang do dự không biết nên nói gì thì——

 

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị gõ.

 

Một người mà tôi hoàn toàn không ngờ tới lại xuất hiện ở đây.

 

Lâm Ký Châu.

 

Rõ ràng nên đang ở bữa tiệc.

 

Giờ lại mặc áo khoác dài màu đen, tay cầm một hộp bánh kem màu hồng.

 

Lông mày nhíu chặt, xuất hiện trong bệnh viện.

 

Anh nhìn tôi chằm chằm, không hề chớp mắt.

 

“Bác trai nói em đi cùng người khác.”

 

“Là người đó sao?”

 

“Là người mà họ nói rất giống anh sao?”

 

13

 

Tôi lại quên mất một chuyện quan trọng như vậy!——

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Viện trưởng của bệnh viện này là bác hai của Lâm Ký Châu.

 

Nói ra thì.

 

Vị bác hai này và Lâm Oánh Nguyệt đều có chút giống fan couple của tôi và Lâm Ký Châu.

 

Chỉ là thái độ của bác ấy mềm mỏng hơn Lâm Oánh Nguyệt rất nhiều——

 

Trước kia khi Lâm Ký Châu còn chưa ra nước ngoài.

 

Mỗi lần tôi đến bệnh viện khám bệnh vì lý do sức khỏe, bác ấy đều gọi cả Lâm Ký Châu đến.

 

Sau đó nghiêm túc nói với chúng tôi.

 

“Không phải vấn đề gì nghiêm trọng.”

 

“Mấy chục năm sau, y học chắc chắn sẽ tìm ra thuốc đặc trị.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Đừng lo lắng.”

 

Sau này quan hệ giữa tôi và Lâm Ký Châu dần nhạt đi, bác ấy còn từng đăng lên vòng bạn bè than thở.

 

Lần này tôi lại đến bệnh viện.

 

Cũng dễ đoán thôi, chắc chắn là viện trưởng theo thói quen đã lén báo tin.

 

Tôi thở dài.

 

Đẩy anh ra ngoài, rồi đóng cửa phòng lại.

 

Gật đầu nói.

 

“Anh ấy tên là Tạ Trầm Thanh.”

 

“Anh Ký Châu.”

 

“Em muốn anh biết, cũng không muốn người khác hiểu lầm nữa.”

 

“Anh ấy là bạn trai em, em thích anh ấy.”

 

“Sự yêu thích này, chỉ vì anh ấy là Tạ Trầm Thanh, không liên quan đến bất kỳ chuyện gì khác.”

 

“Càng không liên quan gì đến ngoại hình của anh ấy.”

 

Mấy câu cuối cùng vừa nói xong, tôi rõ ràng thấy sắc mặt Lâm Ký Châu lạnh xuống ngay lập tức.

 

Gân xanh trên trán anh giật một cái.

 

Ánh mắt anh hoàn toàn tối lại.

 

“Vãn Vãn, em nghiêm túc sao?”

 

“Thời gian anh ở nước ngoài, không liên lạc nhiều với bạn bè cũ.”

 

“Không ai nói với anh chuyện em đang yêu ai cả.”

 

“Cho đến lúc vừa rồi hỏi thăm, mới biết người đó là học sinh nghèo được nhà em tài trợ… Không phải anh có thành kiến.”

 

Anh dừng lại một chút, giọng dịu hơn.

 

“Người em tiếp xúc không nhiều, có thể không phân biệt được thế nào là thật lòng thích.”

 

“Với người có gia cảnh như vậy, chơi đùa một chút là được rồi.”

 

“Lẽ nào còn đáng để em nghiêm túc sao?”

 

……

 

Có đáng không?

 

Mọi người đều nghĩ là không đáng.

 

Bạn bè trong giới, những người lớn lên cùng tôi… Giờ còn có cả Lâm Ký Châu mới về nước.

 

Tất cả mọi người đều nghĩ tôi chỉ là nhàm chán nên yêu cho có.

 

Nhưng chuyện có đáng hay không, chẳng phải là do tôi tự quyết định sao?

 

Tôi lắc đầu.

 

Suy nghĩ gần một phút, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng anh ấy.

 

“Em thật sự nghiêm túc đấy, anh Ký Châu.”

 

“Hơn nữa là kiểu nghiêm túc với mục đích kết hôn.”

 

“Đúng vậy.”

 

“Em muốn cưới anh ấy.”

 

14

 

Lâm Ký Châu ban đầu định đến đón tôi về dự tiệc.

 

Đến giờ thì.

 

Lại kết thúc không mấy vui vẻ.

 

Anh ấy chắc chắn đã bị tôi chọc tức thật rồi.

 

Nhưng dù vậy.

 

Trước khi đi, anh vẫn để lại cái bánh ngọt nhỏ tiện tay mua cho tôi trên đường.