16
Nhờ vào mối quan hệ của bác Lâm Ký Châu.
Bác sĩ trong bệnh viện ai cũng thấy tôi quen mặt, còn đặc biệt sắp xếp cho tôi một phòng bệnh VIP cao cấp.
Rộng rãi, sáng sủa, cực kỳ riêng tư.
Làm gì cũng không ai biết.
Ngày hôm đó tôi đè anh xuống dưới mình.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Vừa nhìn anh mắt đỏ hoe, thở dốc không đều.
Vừa thì thầm bên tai anh, giải thích hết chuyện giữa tôi và Lâm Ký Châu.
“Nếu em thích anh ta thì đã sớm đuổi theo đến tận New York rồi.”
“Vé máy bay em đâu có mua không nổi? Đồ ngốc!”
“Nên cái gọi là thế thân căn bản không tồn tại, anh hiểu chưa?”
“Người ta nói gì anh cũng tin, sao không hỏi em một câu?”
“Có biết tôn trọng ý kiến của em không, xem em muốn sống cả đời với ai không?”
…
Tạ Trầm Thanh bị tôi nói đến cứng họng.
Chỉ có thể lặp đi lặp lại dùng tay vẽ lại mắt và môi tôi, khẽ thở dài.
Rồi đến khi tôi không còn sức nữa.
Anh lại xoay người, từ từ ôm tôi vào lòng.
Cho đến sáng hôm sau.
Khi tôi mở mắt tỉnh dậy, ánh sáng buổi sáng đã rực rỡ.
Trong tầm mắt.
Thiếu niên hôm qua còn khóc thút thít giờ đã quay lại vẻ điềm tĩnh vốn có.
Tạ Trầm Thanh mặc áo sơ mi trắng, gọi đồ ăn ngoài.
Đã bày ra sẵn hết trên bàn.
Tôi ngáp một cái.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ.
Rồi xoay người, nắm lấy tay áo anh.
“Tạ Trầm Thanh, hôm nay là thứ Bảy.”
Anh ừ một tiếng, khó hiểu nhìn tôi, “Sao vậy?”
“Thứ Bảy Cục Dân chính không làm việc, nên hôm nay mình không đăng ký kết hôn được.”
Tôi giải thích.
“Đây là lý do khách quan, em không phải kiểu đá anh rồi bỏ chạy đâu, không phải cố ý bùng hẹn đâu.”
“Nhưng dù sao hôm nay cũng rảnh.”
“Mẹ em mới từ châu Âu về mấy hôm trước, hay là mình đến gặp bà, nói chuyện của tụi mình đi.”
17
Nếu nói có ai hoàn toàn không phản đối chuyện tình cảm giữa tôi và Tạ Trầm Thanh.
Thì mẹ tôi chắc chắn là một người như vậy.
Điều này có lẽ liên quan đến trải nghiệm cá nhân của bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bà vốn là một nữ cường nhân rất tài giỏi.
Xuất thân từ làng chài miền Nam, không có hậu thuẫn, không có gia thế, chỉ dựa vào bản thân nỗ lực thi đậu đại học top đầu cả nước.
Sau đó, trong quá trình đi làm thêm, quen biết với ba tôi.
Một thiếu gia nhà giàu đang khởi nghiệp.
Theo tiêu chuẩn của gia đình ba tôi - một gia tộc danh giá lâu đời - thì mẹ tôi thật sự không đủ điều kiện làm dâu nhà họ.
Nhưng bà quá giỏi.
Chỉ vài năm ngắn ngủi.
Không chỉ giúp ba tôi đàm phán được vài dự án kinh doanh quan trọng, mà còn có tầm nhìn xa.
Phát hiện ra một cái bẫy trong nội bộ gia đình, giúp tập đoàn Trình thị tránh được tổn thất khổng lồ.
Những việc đó khiến thái độ của ông nội tôi thay đổi hoàn toàn.
Cũng giúp mẹ tôi từ một cô gái vô danh nơi thôn quê, bước vào giới hào môn của thủ đô một cách vẻ vang——
Tiếc là ba mẹ tôi không thể đi đến cuối cùng.
Khi tôi khoảng bảy tám tuổi.
Ba tôi qua đời vì một tai nạn.
Mẹ tôi tiếp quản công ty và tài nguyên do ba để lại.
Một mình phát triển đến hiện tại.
Tài sản và quy mô tăng lên gấp nhiều lần, đã vững vàng trở thành tập đoàn dẫn đầu ngành trên toàn quốc.
Còn chuẩn bị mở rộng sang các lĩnh vực khác.
Khi biết tôi và Tạ Trầm Thanh đang yêu nhau, lúc đầu bà không nói gì.
Sau đó trong một tuần, bà điều tra kỹ toàn bộ thông tin về Tạ Trầm Thanh từ trong ra ngoài——
Dù lúc trước khi tài trợ anh ấy, bà cũng đã biết sơ về gia cảnh, lý lịch và thành tích học tập.
Cuối cùng, bà gửi cho tôi một tin nhắn ngắn gọn qua điện thoại.
“Cũng được đấy.”
“Tiểu Tạ khá đáng tin.”
Xem ra.
Lúc đó mẹ tôi chắc cũng đã biết lĩnh vực nghiên cứu của anh rồi.
Chỉ là giống như Tạ Trầm Thanh.
Cũng đều không nói cho tôi biết thôi.
18
Trên đường đi, tôi gọi điện cho mẹ.
Bà "ồ" lên một tiếng.
Không mấy ngạc nhiên.
“Phải xác nhận rõ ràng tài sản trước hôn nhân.”
“Còn nữa.”
“Năm xưa mẹ con phải làm được không ít dự án mới vào được nhà họ Trình, không phải mẹ nghiêm khắc.”
“Mẹ cho Tiểu Tạ ba năm, dù nghiên cứu hay khởi nghiệp, cũng phải làm nên chuyện.”
“Bên mình không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi.”