【Đã thế lại còn là đại học B! Mọi người xem những người đỗ đại học B mười tám năm trước đi, ai bây giờ mà không phải là nhân vật lớn trong các ngành?】
【Mẹ kiếp! Đây chẳng phải là mất đi một nhà khoa học sao? Đệch, tôi thực sự không nhịn được nữa rồi.】
Cũng có người biện minh, nói bố mẹ tôi không dễ dàng gì, chắc là có nỗi khổ riêng, có thể là không có tiền cho tôi đi học.
Nhưng ngay lập tức, đã bị cư dân mạng vùi dập đến mức phải rút lui.
【Đây lại là loại ngu ngốc gì thế? Nếu như ở cái thời đó mà đỗ đại học, thì còn phải đóng tiền gì nữa? Đó là được nhà nước chu cấp tiền đấy!】
【Thật sự tưởng rằng sinh viên đại học ngày xưa có giá trị như bây giờ à? Tỉnh lại đi! Chịu thật.】
Trong lòng tôi dâng lên một dòng nước ấm, Trần An lớn tiếng đọc cho tôi nghe những bình luận chỉ trích mẹ tôi, cười khúc khích nói: "Thiến Thiến, cho nên đừng bao giờ để những lời của mẹ cậu trong lòng."
"Bà ta muốn làm dây tầm gửi bám vào đàn ông, chúng ta thì không! Chúng ta phải làm chủ cuộc đời mình!"
"Đúng vậy."
Tôi cười thật lòng từ tận đáy lòng, "Chúng ta phải nắm vận mệnh trong tay mình!"
10
Bài báo đó có sức ảnh hưởng cực kỳ lớn, đến mức cả các kênh chính thống cũng phải đưa tin.
Mẹ tôi sợ c.h.ế.t khiếp, liên tục gọi điện cho tôi, cầu xin tôi gỡ bài báo xuống.
Tôi giải thích với mẹ, nói rằng chuyện này tôi không thể can thiệp được nữa.
Mẹ liền gào thét, nói rằng tôi cố ý, tôi chính là muốn ép mẹ chết.
Mẹ đã nghĩ như vậy, tôi cũng không còn gì để nói.
Trong lúc đi họp lớp với đám bạn đại học, tôi vô tình nhìn thấy Lâm Tư.
Nó đang đi cùng một đám con trai nhuộm tóc đủ màu mè quái dị trên phố, miệng còn ngậm điếu thuốc.
Thoáng thấy nó, tôi đã không kìm được mà muốn lao tới.
Vừa mới bước được vài bước, tôi đã thấy rõ sự chán ghét trong mắt Lâm Tư.
Nó như thể đang khiêu khích, phả khói thuốc về phía tôi.
Sau đó, ném đầu lọc thuốc xuống đất, dùng chân giẫm lên.
Tôi im lặng đứng yên tại chỗ, nhìn nó cùng đám bạn xấu khoác vai nhau rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi gọi điện cho Trần An, mới biết Lâm Tư thậm chí còn không thi đỗ cấp ba.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Lâm Húc căn bản không thèm quan tâm đến nó, ngoài việc hàng tháng đều đặn gửi tiền cho nó, thì đến gặp mặt cũng chẳng được mấy lần.
"Cậu biết không, Lâm Húc còn gọi điện cho tớ hỏi, hỏi xem cậu có thật sự thi đỗ Đại học B không."
Trần An cười đến mức giọng hơi run run, "Tớ chụp ảnh giấy báo trúng tuyển gửi cho anh ta, thế là anh ta không trả lời nữa. Tớ xem lại, cậu đoán xem, anh ta xóa bạn tớ luôn!"
Tôi tùy ý hùa theo vài câu, rồi cúp máy.
Tôi nhớ lại hồi Lâm Tư còn nhỏ, một nhóc tì bé xíu, đã bắt đầu mắng chửi tôi.
Nói tôi là đồ ăn bám, ở nhà chẳng làm gì, chỉ đợi Lâm Húc nuôi.
Lúc đó tôi rất buồn, nhưng vẫn tự nhủ, trẻ con còn nhỏ.
Đợi lớn lên sẽ khác.
Giờ thì tôi đã hoàn toàn hiểu ra, có những người bản chất đã xấu xa, có lớn đến mấy cũng chẳng thay đổi được.
Tối hôm đó ra ngoài, tôi nhìn thấy mẹ tôi ở bên ngoài trường.
Mẹ tôi vừa thấy tôi, mắt liền sáng lên, chạy tới nắm lấy tay tôi.
"Con gái ngoan, mẹ biết mẹ sai rồi, con tha thứ cho mẹ nhé!"
Bố tôi cũng đỏ hoe mắt nhìn tôi, mặt mày buồn rười rượi.
Thấy bên ngoài đã bắt đầu có vài sinh viên tụ tập, tôi liền kéo hai người họ vào phòng riêng của một nhà hàng.
Vừa mới ngồi xuống, mẹ tôi đã định quỳ xuống trước mặt tôi.
Tôi giật mình, còn chưa kịp đưa tay ra đỡ, đã nghe mẹ tôi nói: "Con gái ngoan, mẹ biết bây giờ con giỏi giang lắm rồi! Mẹ xem trên ti vi người ta nói hết rồi! Giờ con giàu lắm!"
Bố tôi tiếp lời: "Đúng vậy! Bố giờ cũng nhận thức sâu sắc được lỗi lầm của mình, bọn bố bây giờ muốn một triệu, cũng không phải cho người ngoài! Mà là cho Tư Tư, để sau này nó mua nhà cưới vợ!"
Tôi cảm thấy hơi nực cười, ngồi trở lại ghế nghe họ nói.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc, họ bắt đầu mắng chửi.
"Đồ vong ơn! Tiền đó có phải cho chúng ta đâu! Là cho con trai mày đấy!"
"Tao lạ thật đấy, mày thật sự có thể không quan tâm đến Tư Tư à, nói! Mày có phải là ở bên ngoài lén lút với thằng nào rồi không!"