Hai quyền chạm nhau phát ra một tiếng to lớn, quyền khí xung đột tạo thành làn sóng tỏa ra xung quanh làm đám cây cối rung động dữ dội.Chu Trọng có hơi kinh ngạc trước lực lượng của Trác Phàm nhưng ngay lập tức thay vào đó là sự hưng phấn.
Là luyện thể tu giả hắn luôn muốn có được một đối thủ chiến đấu một cách thống khoái không hề lùi bước.Trước nay Chu Trọng vẫn luôn khinh thường tu giả chuyên tu tốc độ bởi vì tốc độ có nhanh đánh trúng đối phương mà không để lại thương tích thì cũng chẳng làm được gì.“Tốt lắm!”Chu Trọng hưng phấn đưa tay còn lại đánh ra một quyền khác và dĩ nhiên Trác Phàm cũng không hề chịu thua đáp trả.Từng quyền một tung ra tạo thành chấn động làm các đệ tử bên dưới bất giác lui về sau vài bước, mặt ai cũng đầy vẻ kinh hãi đặc biệt là đám người Huyền cơ phủ.Ai mà ngờ được một tên tiểu tử chỉ có đoán cốt cảnh thất trọng lại cường kháng với một luyện thể thiên huyền tu giả.
Cho dù là đối thủ đồng cấp cũng phải kiêng kị Chu Trọng mấy phần.Ở phía xa trên không trung, có một người cũng đang nhìn xuống nơi hai người đánh nhau, khuôn mặt không ngừng lộ ra kỳ sắc.
Nếu Trác Phàm nhìn thấy hẳn là sẽ biết đây chính là Triệu Bán Sơn tông chủ.Vị này biết hôm nay Hoàng cơ phủ có đợt tỷ đấu mà lại con gái cưng của mình cũng ham vui đến đây.
Hắn đã đến đây từ rất sớm, thấy Triệu Nguyên Chỉ đấu với Chu Nguyên hẳn là không thành vấn đề.Đến khi Chu Trọng mở lời muốn luận bàn, Triệu Bán Sơn định lao xuống cản lại thì phát hiện Trác Phàm muốn thay người nên cũng không có làm ra cái gì.
Phải nói hắn rất hài lòng với hành động của Trác Phàm.Vốn nghĩ sau khi Trác Phàm thua sẽ xuống cứu hắn một mạng nào ngờ Trác Phàm không những không thua mà lực lượng cơ thể có phần cường đại hơn một chút so với Chu Trọng.Ở trên đấu đài, hai người đều một mặt hưng phấn nhìn thẳng đối phương, khóe miệng còn treo lên nụ cười thõa mãn.
Trác Phàm tự hỏi nếu không có hai thứ này liệu mình có khả năng chống đỡ một quyền kia hay không? Không cần nghĩ cũng biết đáp án.