Minh Vãn Trừng tay mắt lanh lẹ túm lấy cánh tay Kỳ Dật kéo cô ấy trở vào phòng, ngay lúc tiếng cưa điện hướng về phía bên này thì cửa phòng cũng nhanh chóng đóng sầm lại, hai tay run rẩy móc khoá vào, dùng sức ấn xuống, khoá hai người trở lại phòng số 2.
Tiếng cưa điện đập vào cửa sắt vang lên, Kỳ Dật và Minh Vãn Trừng đều cùng nhau lùi về sau mấy bước. Tuy rằng các cô đều biết đó chỉ là giả, nhưng ngay lúc vừa mới mở cửa ra, hành lang tối om khủng bố cùng với bộ dáng như đồ tể của người đàn ông lúc nãy đánh một cú thật sâu vào thị giác của các cô, cảm giác chìm trong lo sợ khiến các cô đổ mồ hôi lạnh đầy người.
Khinh Hoan ghé vào cạnh cửa sổ xem, vốn chuẩn bị nhìn hai người họ nghênh đón thắng lợi, không ngờ cửa vừa mới mở ra hai người họ đã bò ngược trở về, tốc độ đóng cửa nhanh đến nỗi Khinh Hoan không kịp nhìn thấy chuyện gì xảy ra sau cánh cửa.
"Tiểu Dật, A Trừng, sao vậy?"
Minh Vãn Trừng chỉ vào cánh cửa sắt, vẻ mặt như giẫm phải phân: "Ra bên ngoài là được?! Tại sao vẫn không thoát ra được? Cái hành lang đó chẵng lẽ cũng là mật thất sao?"
Bởi vì tiếng cưa điện đã chuyển sang phòng số 2, Bạch Cận Thu và Sầm Tử Nghiên ở phòng số 3 mới có thể thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ Sầm Tử nghiên đã rất sợ hãi, nhưng nghe thấy tiếng cưa điện ở cách cách vẫn cố gắng run rẩy bò đến cạnh cửa sổ, an ủi Minh Vãn Trừng: "A Trừng, đừng, đừng sợ."
Minh Vãn Trừng nhìn khoé mắt đẫm nước mắt của Sầm Tử Nghiên, thở dài: "Tôi không sợ, tôi chỉ hơi kinh ngạc, Tử Nghiên chị vẫn nên chăm sóc bản thân đi, lớp trang điểm của chị bị nước mắt làm hỏng rồi. Haizz....Làm thế nào bây giờ, bên ngoài còn một cơ quan nữa, xem ra đêm nay chúng ta phải ngủ lại đây rồi."
Khinh Hoan ở bên kia xen vào: "Người bên ngoài cứ cách nửa tiếng sẽ đến mười phút đúng không? Một lát nữa anh ta đi rồi thì A Trừng hai người đi ra ngoài xem tình huống thế nào xem."
"Ở bên ngoài là một cái hành lang dài rất đáng sợ, hệt như hiện trường giết người," Minh Vãn Trừng sắp khóc tới nơi, "Sư phụ cầu hai người nhanh giải được mật mã đi, như vậy chúng ta có thể cùng nhau đi trên hành lang đó."
"Bên bọn chị chỉ còn hai số nữa thôi, sắp xong rồi." Vốn dĩ Khinh Hoan nghĩ hai người họ đi trước cũng được, lấy được chỗ ngồi tốt các cô cũng có thể thơm lây. Nhưng mà hiện tại xem ra bên ngoài vẫn là mật thất, sáu người các cô có lẽ còn phải hợp tác với nhau thêm một lúc nữa, nghĩ đến ai ngồi đâu cũng đều giống nhau, mặc kệ là đội nào được ngồi ghế mềm đều sẽ nguyện ý để những người còn lại cùng ngồi chung.
Nghĩ như vậy, cô liền nói với Minh Vãn Trừng và Sầm Tử Nghiên: "Chúng ta đừng tranh với nhau nữa, dù sao cuối cùng cũng đều phải rút thăm, được ngồi ở đâu coi dựa vào vận khí của chúng ta đi. Hiện tại mặc kệ những cái khác, cùng nhau đồng tâm hiệp lực ra ngoài, mọi người thấy thế nào?"
Minh Vãn Trừng và Sầm Tử Nghiên đều sôi nổi gật đầu.
Ai cũng không muốn ở lại nơi quỷ quái thế này cả một đêm, mặc kệ là phòng bệnh âm trầm hay phòng thí nghiệm tối tăm tràn đầy mùi vị formalin, hay là quán ăn đầy nhện, đều tuyệt đối không phải là nơi có thể ngủ thoải mái.
"Vậy chúng ta tiếp tục tìm, cố gắng cùng nhau đi vào hành lang."
Hiển nhiên Minh Vãn Trừng và Kỳ Dật đều không muốn một mình đi vào hành lang thăm dò, vì thế cũng ra sức tìm kiếm manh mối một lần nữa. Nam Ương ở phòng số 1 dường như cũng bình ổn hơn, tuy rằng đáy mắt vẫn còn cảnh giác, nhưng ít nhiều gì cũng có thể phân tâm đến mật mã khoá, cô ấy cũng hiểu được, biện pháp tốt nhất để không cùng mấy con nhện đó ở chung một phòng chính là đến một nơi không còn nhện nữa. Khinh Hoan cũng thử tới thử lui, cô ấy ở một bên hỗ trợ nghe, rất nhanh liền nghe được mật mã chính xác.
Lúc các cô vừa mở cửa ra, người bên ngoài đã cưa xong mười phút, vừa vặn không có ai.
Sau khi trao đổi với Kỳ Dật bên kia, hai bên đồng thời cùng mở cửa, bốn người cùng nhau đi vào hành lang tối tăm. Tuy rằng lúc ở trong phòng Nam Ương vẫn luôn trốn sau lưng Khinh Hoan, nhưng thật sự gặp phải những thứ đáng sợ không nằm trong lĩnh vực hiểu biết, cô ấy vẫn luôn chắn phía trước Khinh Hoan, năm lấy tay cô kéo ra phía sau mình.
Khinh Hoan nhìn nữ nhân trước mắt rốt cuộc cũng thẳng lưng khôi phục lại bộ dánh thanh tỉnh, cười thở dài. Nam Ương lúc đối mặt với nhện và Nam Ương ở trạng thái bình thường hoàn toàn là hai người khác nhau, tương phản lớn đến mức khiến người ta dở khóc dở cười.
Lượng sương lạnh ở phòng số 2 nhiều vô cùng, lúc Minh Vãn Trừng và Kỳ Dật đi ra vẫn còn run rẩy vì lạnh, ngay cả Khinh Hoan đứng ở xa cũng cảm thấy lạnh vô cùng.
Các giác quan của Nam Ương nhạy bén hơn người khác rất nhiều, lúc người khác còn chưa thích ứng được hành lang tối tăm, cô ấy đã mơ hồ hiểu được hết tình huống ở ngoài hành lang này. Hành lang không dài, nối liền ba phòng với nhau, gần cuối phòng số 1 có một cái cửa sắt dày, trên cửa vẫn là ổ khoá mật mã. Một cánh cửa khác ở chỗ cua bên kia, không biết tình huống như thế nào.
Sau khi quan sát cửa sắt một lúc, bốn người cùng nhau đến bên chỗ khúc cua để thăm dò.
Kỳ thật Nam Ương có thể hoàn toàn nghe ra mật mã một lần nữa, nhưng các cô đã dùng phương pháp này thử ở mật mã phòng mình rồi, nếu còn dùng lại chiêu cũ, thật sự là một chút hiệu quả giải trí cũng không có. Suy cho cùng các cô đến đây là để ghi hình chương trình giải trí không phải thật sự bị giam cầm trong hiểm địa, tổ tiết mục bố trí những thứ này thật sự tốn rất nhiều sức lực, vẫn nên tôn trọng tâm huyết của nhân viên công tác thì hơn.
Huống hồ, ngoại trừ mấy con nhện xấu xí khiến cô ấy cảm thấy không thoải mái ra, thời gian còn lại cô ấy vẫn cảm thấy rất tự tại. Tính cách của mọi người ở đây đều rất tốt, ở bên cạnh họ cũng không phải chuyện khó có thể chịu đựng, mấu chốt nhất chính là, đây là công việc của Khinh Hoan. Không lâu sau mỗi một hình ảnh ở đây đều có khả năng bị cắt ra, đăng lên trên mạng xã hội cho ngàn vạn người xem đánh giá, cô ấy không thể kéo anti về cho Khinh Hoan.
Cô ấy cũng hiểu, giải mật mã kiểu này, làm một lần tổ chương trình còn cho cô ấy cái danh "vận khí tốt", nhưng còn làm một lần nữa sẽ phá hỏng hiệu quả của chương trình, cực kỳ khiến người khác khó chịu.
Cho nên vẫn là cứ thành thật trải nghiệm thôi.
Không gian chỗ khúc cua không lớn, có một cánh cửa sơn đỏ đóng chặt, phía bên kia cánh cửa truyền đến tiếng cưa điện đang cắt thịt, bên trong hẳn là tên đồ tể cứ cách nửa giờ sẽ đến cửa cưa một lần. Bên cạnh là nhà vệ sinh, rèm cửa dơ bẩn rách nát, khiến người ta nhìn một cái liền không muốn đi vào.
"Làm sao? Có vào không?" Minh Vãn Trừng chỉ chỉ cái nhà vệ sinh âm u kia.
"Còn có lựa chọn khác sao?" Kỳ Dật nhún nhún vai, "Nhanh lên đi, tên kia sắp ra tới rồi."
"....Tôi sẽ đi trước."
Nam Ương đi đằng trước, vào nhà vệ sinh trước mọi người, cố gắng quan sát cấu trúc bên trong.
Nhà vệ sinh không lớn, gạch lát nền loang lổ vỡ nát, trên tường phủ đầu những chất lỏng màu nâu và đỏ không rõ, trên trần nhà treo một cái đèn chùm mờ ảo nhấp nháy liên tục, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng xoẹt xoẹt của điện. Bồn rửa tay đầy nước máu bẩn, phía trên vòi nước loang lổ rỉ sét là một cái gương đã bị đập nát một nửa, mặt gương vô cùng bẩn, bố trí hệt như trong mấy bộ phim kinh dị, khiến người ra nhìn một cái sẽ cảm thấy có thứ gì đó sắp chui ra từ bên trong.
Toàn bộ nhà vệ sinh đều tràn ngập mùi thuốc khử trùng và mùi thịt thối rữa khó chịu, khiến người ta buồn nôn vô cùng.
"Phải tìm manh mối ở chỗ này sao...." Minh Vãn Trừng che miệng, chỉ cảm thấy mùi ở phòng này so với mùi formalin ở phòng số 2 còn ghê hơn, "Em sắp nôn rồi."
"Bên ngoài không có gì cả," Nam Ương lời ít ý nhiều nâng nâng cằm chỉ về phía ba phòng có cánh cửa gỗ đổ nát kia, "Đồ ở trong đó."
Kỳ Dật và Khinh Hoan trao đổi ánh mắt.
Sẽ không có người sống bên trong đó chứ?
Nam Ương tựa hồ có thể đọc hiểu nghi vấn trong đáy mắt Khinh Hoan, nhàn nhạt nói tiếp: "Không có ai, là vật chết."
Khinh Hoan càng chấn kinh.
Người chết???
Hay là động vật chết???
Nam Ương mím môi, nhìn Khinh Hoan, ý thức được mình tìm từ không đúng, lại bổ sung thêm: "Ý của tôi là, một món đồ."
Kỳ Dật thở phào nhẹ nhõm, có hơi bất đắc dĩ: "Bà chủ Nam, chị có thể nói một lần không, doạ chết người rồi."
Nam Ương: "....."
Minh Vãn Trừng và Khinh Hoan đi qua trước, hai người đều muốn mở cánh cửa ra nhưng không biết đang cố kỵ điều gì. Nam Ương thấy các cô do dự, không nói một tiếng đi về trước hai bước, khuôn mặt vô biểu tình mở tung cánh cửa ở giữa ra.
Cô ấy mở cửa không hề báo trước, không cho người ta chuẩn bị tâm lý gì cả, mấy người bị sợ đến mức run lên.
Trong gian phòng thật ra không có đồ vật gì đáng sợ cả, chỉ là một cái nhà vệ sinh bình thường, bồn cầu dơ đến nỗi không nhìn ra được màu gốc, bồn xả ố vàng như lâu năm không dùng đến, không gian nhỏ hẹp chật chội, phía bên góc trái là một cái camera nhỏ của tổ chương trình.
Trên bồn cần có một cái túi dày đựng đồ vật, phía trên dán số 2.
Các cô lại mở cửa hai phòng còn lại, phát hiện trên mỗi bồn cầu đều đặt một cái túi dày, túi phòng số một dán số 1, túi ở phòng số ba dán số 3.
Đây chắc là vật tư phân ra cho từng đội.
Khinh Hoan thử ước lượng túi đồ kia, không tính là nặng nhưng cũng không nhẹ, cô nghĩ nghĩ, lại đề nghị: "Hay là chúng ta đem mấy cái túi này về phòng, từ từ mở ra xem?"
"Được....."
Chữ "Được" của Minh Vãn Trừng vẫn còn ở trong miệng, liền chợt nghe thấy một tiếng vang lớn, đem những lời cô tính nói toàn bộ nuốt ngược trở lại vào bụng.
Tiếng cửa sắt hung hăng bị đá văng, sau đó là tiếng kéo cưa điện rõ ràng vang lên.
Đồ tể lại tới rồi.
Kỳ Dật vỗ vỗ vai trấn an Minh Vãn Trừng đang bị choáng váng: "Không sao, anh ta chỉ đến phòng chúng ta...."
Lời còn chưa dứt liền ngoài ý nghe thấy tiếng cưa điện bên ngoài nhà vệ sinh, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Ong –
Ong –
Lập tức trong WC hoảng loạn, Minh Vãn Trừng và Khinh Hoan đều tự động lùi về sau vài bước, Kỳ Dật cũng cứng người, ngốc tại chỗ.
Nam Ương mở cửa gian phòng cuối, túm lấy ba người tạm thời mất trí, nhét từng người một vào trong. Sau đó, cô ấy cũng tự mình đi vào, đóng chặt cửa buồng, cài then lại.
Phòng này vốn dĩ đã nhỏ, còn thêm một cái bồn cầu chiếm diện tích, bốn người cùng vào thật sự là có hơi cố sức, Minh Vãn Trừng ở phía trong cùng sắp đứng lên nắp bồn cầu đến nơi.
"Chết tiệt...." Minh Vãn Trừng nhịn không được nói tục.
Khinh Hoan lắc lắc đầu với cô, chỉ về phía camera phía trên, ý bảo hiện tại đang quay chương trình.
Nam Ương vẫn luôn nhìn Khinh Hoan, sau khi trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên đè thấp giọng nói: "Em lại đây một chút."
Khinh Hoan hiện tại bị kẹp giữ Kỳ Dật và bồn cầu, nhúc nhích khó khăn, tư thế cũng không thoải mái, nghe thấy Nam Ương kêu mình, cô liền cẩn thận dịch về phía bên Nam Ương, Chờ Khinh Hoan dịch đến bên người cô ấy, Nam Ương liền tránh sang một chút, để cô đứng ở góc tường, còn mình thì hai tay chống tường đứng đối mặt cô, để cô có một không gian thoải mái.
Minh Vãn Trừng ôm bồn xả nước lại bắt đầu chua.
Bởi vì thật sự quá chật, cho dù Nam Ương có cật lực chừa không gian cho Khinh Hoan thì hai người vẫn dính sát vào nhau. Khinh Hoan tự nhiên ôm lấy eo Nam Ương, mím môi, dựng lỗ tai nghe tiếng cưa điện ngoài cửa.
Nam Ương cúi đầu, hoàn toàn không thèm để ý nguy hiểm bên ngoài, chỉ nói nhỏ bên tai Khinh Hoan: "Đừng sợ."
"Em trông rất sợ sao?" Khinh Hoan nhịn không được cười, cô cong ngón tay lại, ở góc độ camera không nhìn thấy cào nhẹ eo Nam Ương, "Không bằng một phần mười chị sợ mấy con nhện đúng không?"
Nam Ương nghe ra cô đang trêu đùa mình, hai tai phiếm hồng, nhẹ giọng ngập ngừng: "Người luôn có thứ phải sợ...."
Huống hồ, nếu không phải cái đêm ở đời Khinh Hoan chuyển sinh thành con nhện vượt ngục, nhân lúc cô ấy ngủ say nhiều lần cắn chân cô ấy, cô ấy cũng không đến mức sợ nhện thành cái dạng này.
"Được rồi, lát nữa chúng ta không về lại phòng số 1, như vậy chị sẽ không ở cùng mấy con nhện ngốc đó nữa, được không?"
Nam Ương rầu rĩ gật đầu, "Được."
Khinh Hoan nhìn bộ dáng cô ấy rũ mi, trong lòng mềm mại đến rối tin rối mù, rốt cuộc nhịn không được. Cô ngẩng đầu, nhìn về phía camera phía trên, lễ phép nói: "Đạo diễn, đoạn này làm phiền hậu kỳ cắt giúp, cảm ơn."
Cắt?
Cắt cái gì?
Ngay lúc Minh Vãn Trừng còn đang nghi hoặc, đột nhiên không kịp phòng bị thấy sư phụ Khinh Hoan tiến về trước, nhắm đôi mắt vũ mị, hai má nhàn nhạt phiếm hồng, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi Nam Ương. Lúc hôn còn phát ra một tiếng "ba~~" nho nhỏ.
Lỗ tai Nam Ương tức thì đỏ au.
Minh Vãn Trừng đang ôm bồn cầu: "...."
Kỳ Dật bị ép dưới bồn xả nước: "......"
Kỳ Dật đen mặt, nghiến răng nghiến lợi:
"Hai người..... Có thể kiềm chế một chút không?"