Nhật Thực Toàn Phần

Chương 16: CLB thiện nguyện



Đã một thời gian kể từ khi tôi đi lại được như bình thường. Vậy nên tôi đã nói Minh Nhật không cần phải đến đón nữa, nhưng nó nhất quyết không chịu và vào một hôm nó đến nhà tôi bằng con xe đạp điện khiến mọi người đều sửng sốt. Minh Nhật bảo do đổi hứng nên muốn lấy xe đạp điện ra đi, nhưng sự thật có phải vậy hay không thì tôi không chắc.

"Hôm nào mày cũng đến đón tao. Không mệt à?" Tôi bất lực hỏi nó.

Minh Nhật cầm mũ bảo hiểm, nó cài quai giúp tôi rồi nói: "Tất nhiên là không mệt. Mày có nhận ra gì không hả Nguyệt? Phải có lý do nào đó tao mới tốt với mày như thế chứ."

"Lý do của mày là gì? Mày thích tao à?" Tôi mỉm cười sau đó ngồi lên xe.

Minh Nhật phì cười. "Thẳng thắn không vòng vo nhỉ."

"Mày cười cái gì? Bộ tao nói sai hả." Tôi tiếp tục trò đùa của mình.

"Cũng có thể đấy, việc tao thích mày." Minh Nhật cũng trả lời nhưng lại không trực tiếp thừa nhận.

"Có thể?" Tôi nhại lại lời của nó. "Như thế nào là có thể?"

"Nguyệt, tao bảo mày này." Giọng Minh Nhật trầm hơn. "Mày có thích tao không?"

"Tao đang hỏi mày mà?" Tôi cười bất lực, Minh Nhật tiếp tục khiến người khác tò mò vì cách trả lời bằng câu hỏi đó của nó. "Mày trả lời trước đi."

"Ai trước ai sau có quan trọng không? Rõ ràng tao với mày đều có cùng một câu trả lời còn gì." Minh Nhật chậm rãi nói, câu trả lời không rõ ràng của nó luôn làm bầu không khí trở nên rất khó xử.

"Hừm..." Tôi chần chừ. "Tao có chút câu hỏi về Ánh Dương" Mặc dù đã muốn hỏi điều này từ lâu nhưng tôi vẫn không sao dám nói, nhân tiện hôm nay có cơ hội tôi đánh liều một lần xem sao.

"Mày hỏi cái gì về Ánh Dương?" Minh Nhật khẽ quay xuống nhìn tôi, dường như nó không hề mong đợi câu hỏi này.

"Nhìn đường mà đi! Đâm xe là đi đời cả hai đứa đấy." Tôi nhắc nhở.

Minh Nhật nghe theo lời tôi, sau đó nó nói: "Vậy là mày muốn biết cái gì về Ánh Dương? Sao tự nhiên hỏi lạ lùng thế?"

"Sao mày lại bỏ rơi nó?" Tôi vẫn luôn đau đáu trong lòng câu này từ hôm qua tới giờ.

Tôi không muốn nói đây là hành vi hết sức tàn nhẫn. Di Thảo biết mọi chuyện về hành trình phát triển tình cảm của Minh Nhật và Ánh Dương, Thảo đã kể cho tôi và nói khi ấy Minh Nhật cũng rất buồn, Thảo biết Minh Nhật chưa bao giờ cảm thấy hết tội lỗi vì hành động đó của nó cả.

"Nếu mày nghe chuyện của tao với Dương rồi thì mày phải đoán được lý do chứ. Bây giờ mày lại hỏi lại tao?" Minh Nhật nhàn nhạt đáp.

"Đôi khi con người ta có câu trả lời trong lòng rồi nhưng mà vẫn muốn hỏi để lắng nghe lời người đó nói. Trong trường hợp này thì tao rất muốn nghe mày nói đấy Minh Nhật." Tôi chân thành trả lời nó.

"Tao có cảm giác mình chưa được tôn trọng nên tao quyết định rời đi." Chỉ cần nghe giọng của Minh Nhật tôi có thể đoán ra được rằng đây chẳng phải lý do duy nhất.

"Mày không phải Pinocchio nên tao không thể phát hiện được mày có nói dối hay không. Nhưng Minh Nhật này! Tao thấy sự chột dạ trong giọng nói của mày." Tôi từ tốn nói. "Tao sẽ rất vui nếu mày nói hết lý do cho tao. Không phải vì tao tọc mạch mà tao là người trực tiếp liên quan đến chuyện này. Tao có ảnh hưởng và thật sự cần mày nói rõ."

Minh Nhật suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Thì nếu tao còn ở lại thì sẽ càng khiến cho cái Dương thêm khổ!"

Tôi im lặng đợi chờ lời giải thích.

"Nếu cứ chấp nhận yêu một người mình không có chút tình cảm thì sớm muộn cũng sẽ đổ nát thôi. Ban đầu tao cũng cố chịu đựng vì biết Ánh Dương đang rất cần tao, nhưng tao không thể. Nếu còn tiếp tục tao sẽ không dứt ra được và Ánh Dương sẽ càng thích tao. Ở lại lâu hơn sẽ càng làm nhau khổ, tao không thể trao cho nó sự tin tưởng và nó không trao được cho tao sự thoải mái."

"Tại sao mày lại cưa cẩm cái Dương, ban đầu mày có thích nó đâu?" Tôi tiếp tục hỏi.

"Ừ! Cái này thì tao sai, chẳng thể biện hộ cho mình được nữa. Quá khứ của tao không đẹp lắm đâu Ánh Nguyệt." Minh Nhật trả lời. "Nhưng mày có thấy tao đang thay đổi theo hướng tích cực hơn không?"

"Mai đừng có thế nữa, thay vì yêu nhiều người tao nghĩ mày nên yêu một người thì tốt hơn. Mày có thấy bây giờ nghiệp bắt đầu quật mày rồi không? Dương nó hận tao vào tận xương tủy rồi, và mày là người gánh vác." Tôi cười để xua tan đi khoảng lặng giữa cả hai.

Nhật im lặng một lúc rồi bảo: "Ừ nhỉ, tao đang bị nghiệp, mà không phải do Dương gây ra, do mày mới đúng."

"Tao á?" Tôi bất ngờ, bất bình phản đối. "Vớ va vớ vẩn. Tao gây ra nghiệp cho mày lúc nào?"

"Nếu không phải là mày mà là người khác, tao sẽ khó có thể dằn vặt bản thân mình đến mức thế." Minh Nhật bỗng nhiên nắm lấy tay tôi, tôi giật mình định rút ra nhưng nó lại cầm chặt hơn.

"Đừng có hỏi về chuyện của Ánh Dương nữa. Tao thật sự không muốn ai nhắc đến, nhất là mày." Minh Nhật cầm chặt tay tôi hơn nữa, nó hỏi: "Có được không?"

Tôi mím chặt môi và gật nhẹ đầu. Chẳng rõ tình cảm này xuất hiện từ lúc nào nhưng tôi nghĩ cả tôi và Minh Nhật đều đã có câu trả lời cho câu hỏi "Mày có thích tao không?", tôi đã suy nghĩ rất nhiều và nhận thấy bản thân mình có sự thay đổi rất nhiều. Tôi bao dung hơn, kiên trì hơn, biết chăm sóc bản thân hơn và không còn để ý đến một người con trai nào ngoại trừ Minh Nhật nữa.

Đi được một lúc đã đến trường, Minh Nhật tháo mũ bảo hiểm, cất xe giúp tôi rồi hai đứa cùng nhau đi lên lớp. Thảo thấy chúng tôi rồi cũng chỉ vẫy tay chào qua loa sau đó cúi xuống học bài. Nhớ có mấy lầm chỉ cần Minh Nhật đến gần tôi Thảo đã nhảy bổ lên hăm dọa và nhắc nhở tôi nên tránh xa nhưng gần đây thì không như thế, dường như Thảo cũng nhận ra Minh Nhật không hề có ý đồ xấu.

Ánh Dương đang ngồi ở cuối lớp nói chuyện với mấy bạn nữ trong lớp, khi vừa thấy chúng tôi nó cầm tờ giấy gì đó đi đến.

"Đăng ký tham gia các câu lạc bộ đi, sắp tới 20/11!" Dương đặt tờ giấy xuống bàn.

Minh Nhật đưa mắt lên nhìn Ánh Dương rồi nhìn xuống lại tờ giấy sau đó đảo mắt sang nhìn tôi.

"Câu lạc bộ báo chí là làm cái gì vậy?" Tôi nhìn trong tờ giấy đăng ký rồi quay sang hỏi Minh Nhật.

"Trang trí, làm áp phích rồi quay phim đăng lên page trường, phụ trách mảng truyền thông... kiểu kiểu vậy." Minh Nhật giải thích.

"Vậy mày tính tham gia câu lạc bộ nào?" Tôi quay sang hỏi Nhật.

"Mày tham gia cái nào tao vào cái đấy." Minh Nhật đáp.

"Câu lạc bộ thiện nguyện còn chỗ không Ánh Dương?" Tôi ngay lập tức bị hứng thú bởi cái tên của nó.

"Còn! Mà tham gia vào là mệt lắm đấy, cân nhắc kĩ chút... Mọi người phải kiếm tiền rồi xin tiền khắp nơi ủng hộ cho việc học của các bạn nhỏ vùng cao." Dương đáp.

Nghe xong tôi càng bị thu hút, bởi hoạt động thiện nguyện là một việc rất có ý nghĩa, tôi đã muốn tham gia vào khi thấy các anh chị trên TV từ lâu nhưng hôm nay mới có cơ hội, không quản ngại khó khăn tôi chắc nịch sẽ phải vào cho bằng được.

"Ờ, thế thì tao đăng ký." Tôi gật đầu rồi loay hoay tìm bút ở trong cặp, tôi còn chưa kịp mở khóa Minh Nhật đã đặt bút lên bàn của tôi.

"Dùng bút này đi, tìm làm gì cho mất công."

Sau khi tôi ký xong, Minh Nhật cũng đặt bút kí tham gia vào câu lạc bộ thiện nguyện. Minh Nhật vốn dĩ là người luôn đi đầu trong việc tham gia phong trào của lớp, vào được VinUniversity không chỉ phải có học lực học giỏi mà còn phải có nhiều giải thưởng và tham gia các hoạt động nữa.

"Năm trước mày tham gia vào câu lạc bộ gì?" Tôi hỏi Minh Nhật.

"Năm trước tao với mấy học sinh của Leonardo Da Vinci chuẩn bị hồ sơ sang Thái Lan thi chế tạo robot nên là không tham gia vào câu lạc bộ gì cả." Nó trả lời.

"Uây! Chắc bố mẹ mày nở mày nở mặt lắm." Tôi vỗ tay thán phục.

"Tao bình thường, còn thua bố mẹ tao nhiều thứ lắm." Minh Nhật thở dài. "Mày gặp bố tao là mày choáng váng đầu óc bởi thành tích luôn."

"Chà! Đã quá ta, bố mẹ tao toàn là người bình thường cả, nhưng mà tao vẫn thấy họ hoàn hảo. Để nuôi được tao không biết bố phải bán bao nhiêu cái cây nữa." Tôi lại nhớ về làng Vị Khê của Mình.

Minh Nhật búng nhẹ vào trán tôi, nó nói: "Tham gia câu lạc bộ thiện nguyện mệt lắm đấy Nguyệt ạ. Nhắm chịu được không?"

"Được!" Tôi khẳng định và nói thêm: "Lúc còn ở Nam Định tao phải đi chăm sóc cây với bố ngày đêm mà. Dăm ba mấy cái này, tao chịu được."

"Mày biết tham gia vào câu lạc bộ này, mày sẽ phải làm gì không?" Minh Nhật vẫn không tin tưởng vào khả năng của tôi.

"Mày nói tao nghe." Tôi tự tin.

"Mày phải gom mấy cái giấy vụn bán đồng nát, bán sách, bán nước, nói chung là bán đủ thứ lấy cái tiền đấy để quyên góp nè. Kêu gọi học sinh, giáo viên, nhà tài trợ quyên góp. Gom những quyển sách giáo khoa còn dùng được, quần áo ấm còn dùng được, mua bảng, mua phấn, nhiều hơn nữa có thể là mua xe đạp để gửi cho các bé trên vùng cao." Minh Nhật trả lời.

"Làm một mình thì chắc chắn sẽ mệt, nhưng tao có mày và nhiều bạn khác nữa mà... Đăng kí rồi là phải có trách nhiệm chứ. Không thể làm ảnh hưởng đến tập thể được, chiều nay đi học về tao sẽ bảo bố mẹ xem còn quần áo không dùng nữa không. Tao sẽ bảo ông bà, bạn bè tao ở Nam Định luôn." Tôi nở nụ cười thỏa mãn.

Cả ngày hôm đấy tôi đã ngồi và vạch sẵn kế hoạch cho bản thân, tôi sẽ liên hệ cho anh em đồng bào ở Nam Định, hỏi ông bà, và trích tiền tiêu lặt vặt ra để quyên góp. Tôi đoán Minh Nhật cũng như tôi, hẳn rằng nó đã vạch ra vài mục tiêu để giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn.

Bọn tôi đều là người may mắn khi sinh ra có đủ tay đủ chân, có môi trường để phát triển, cũng chưa bao giờ phải nhịn đói ngày nào cả. Điều ấy khiến tôi vô cùng biết ơn mọi thứ đã xuất hiện trong đời tôi dù có đúng hay là sai.

Tôi muốn chia sẻ sự may mắn của tôi đến với tất cả mọi người, biết đâu tôi giúp được ai đó, họ sẽ thành công và một lần nữa họ sẽ giúp được người khác, như một vòng tuần hoàn cứ lặp đi lặp lại. Tôi chẳng muốn ai như cô bé bán diêm cả, kỳ tích phải thật sự xảy ra chứ không phải chỉ là tưởng tượng để rồi lại vụt mất thứ hơi ấm đó.