(Góc nhìn Minh Nhật)
“Hôm nay là ngày hệ trọng của con, ngày mà con thay bố điều hành Sơn Nguyễn. Con đã sẵn sàng chưa?" Bố tôi ngồi trên chiếc ghế giám đốc điều hành ung dung hướng đôi mắt vào tập hồ sơ được đặt trên mặt bàn.
Tôi không trả lời mà chỉ mỉm cười nhìn bố, thành thật mà nói tôi đã trải qua nhiều năm và tốn vô vàn mồ hôi để leo lên được tận đây. Tuy vậy để gánh vác một trọng trách lớn lao như thế này, tôi vẫn không dám chắc bản thân mình đủ tự tin.
Nhưng làm thế nào đây? Đã đến tận đây rồi tôi không thể dơ tay đầu hàng. Dù cho bây giờ có muốn hay không thì tôi cũng bắt buộc phải duy trì “xương máu” của ông nội để lại.
"Tổng Lãnh sự Bùi Ánh Nguyệt và Dekisugi sẽ là hậu phương vững chắc cho con. Hồi mới nhận chức, bố thật sự đã phải đi điều trị tâm lý về những sự việc ập tới quá bất ngờ." Bố tôi đứng lên, chầm chậm đến trước mặt tôi, dõi theo tôi bằng ánh mắt ngập tràn ngưỡng mộ. "Con thật sự rất may mắn đấy! Con luôn có gia đình đồng hành."
Tôi thở một hơi dài, nặng nề nói: "Thời gian bố nhận chức là lúc mẹ và chị rời đi ạ?"
"Ừm… May sao còn có con, con là động lực cho bố cố gắng sống tiếp. Bố nghĩ rằng con từng rất ghét bố, khi mà bố đẩy con ra công trường làm việc lúc 37°C, khi mà bố bảo con xử lý chồng chất hồ sơ trong một đêm." Bố trầm giọng.
Thấy bố nói vậy, tôi vội phản bác. "Con chưa bao giờ ghét bố! Chỉ là đôi khi còn cảm thấy hơi khó chịu với cách bố mài dũa con cáo mình. Nhưng giờ lớn lên con hiểu lý do rồi.”
“Bố luôn muốn con chai lì đối diện với mọi khó khăn. Một người với tính cách như con không thể nuôi dạy trong nhung lụa được, con cần một môi trường đủ khắt khe và áp lực để phát triển." Chưa bao giờ tôi thấy bố tôi rơi vào tình trạng bối rối đến vậy, ông bỗng nhiên nhìn tôi rồi nước mắt bắt đầu rơi lã chã. “Bố xin lỗi vì đã không cho con được sống trong một gia đình trọn vẹn.”
Thấy bố đột ngột ủy mị một cách khó hiểu như vậy tôi vội chạy đến an ủi. "Không phải lỗi của bố... Mặc dù có mẹ đúng là tốt hơn, nhưng bố vẫn rất tuyệt vời. Con chưa bao giờ oán hận bố khi bố không ở cùng mẹ.”
Biết bố rơi nước mắt vì điều ấy, tôi càng đau lòng hơn khi nhận ra suốt ngần ấy năm bố đã tự dằn vặt bản thân đến thế nào vì tôi. Đúng là đàn ông, bề ngoài có gai góc, can trường thế nào cũng có một góc khuất tâm lý khôg một ai biết tới.
“Ai rồi cũng phải làm việc này nhỉ?” không để tôi kịp suy nghĩ, bố cầm lấy bảng chức danh đề “Giám đốc điều hành - Nguyễn Minh Thuận” trên bàn mà ném thẳng vào sọt rác.
Tôi sửng sốt nhìn theo, toan chạy đến nhặt lên thì bị bố ngăn lại.
"Bố làm gì thế?" Tôi bàng hoàng nói.
“Vứt bảng tên!” Ông nhún vai thản nhiên.
"Nhưng sao bố lại vứt bảng tên của bố đi?" Tôi nhăn mày cau có trước hành động của bố.
Bố thấy tôi không bình tĩnh nên vội trấn an: "Bố biết, bố cũng hiểu cảm giác của con. Bố giờ đây làm thế này là đang trút bỏ trách nhiệm cuối cùng của mình với Sơn Nguyễn Group. Từ giờ về sau tập đoàn này hoạt động thế nào là do con quyết định… Bố sẽ chỉ tư vấn phía sau, mong rằng con sẽ điều hành tốt tâm huyết này."
“Bố nhất thiết phải ném luôn bảng tên à?” Tôi chưa hiểu lắm liền hỏi lại.
"Ừ! Để ném cho con một hiện thực phũ phàng là giờ đây trách nhiệm của con còn lớn lao hơn thế này. Biết bao nhân viên đang dưới chướng con? Những người này cần tiền lương để lo cho gia đình thế nào? Miền Trung cần bao nhiêu để bù đắp những thiệt hại do thiên tai gây ra? Bao nhiêu người đang gào khóc đau thương mà không có chỗ ăn, chỗ ngủ? Con biết tên tuổi càng lớn thì trách nhiệm càng cao… Cứ cố gắng lên, chút ít thì cũng sẽ giảm thiểu những nỗi đau mà họ phải chịu đựng hàng ngày."
Bố tôi cầm lấy cây bút máy, ông ngồi xuống chiếc ghế giám đốc lần cuối cùng, chân thành hướng con ngươi đen láy lên nhìn tôi.
"Con sẵn sàng chưa? Cùng vợ và con con điều hành Sơn Nguyễn Group đến khi Dekisugi đủ trưởng thành để tiếp quản. Nguyệt đang đợi con bên ngoài để tối nay về tổ chức sinh nhật cho thằng bé đấy. Dù gì thì bố cũng kí nhưng bố muốn con chủ động nói chuyện hơn.”
Sau khi nghĩ đến vợ con mình, tôi liền có dũng cảm mà moi móc hết sự gan dạ của mình ra để trả lời câu hỏi của bố. "Con sẵn sàng rồi."
Bố tôi cười, chữ kí quan trọng cuối cùng trong cuộc đời bố là trao quyền quản lý Sơn Nguyễn Group sang tên con trai ông ấy - Nguyễn Trần Minh Nhật. Bây giờ tôi - Giám đốc điều hành tập đoàn xây dựng chính thức nhậm chức ở tuổi 35.
Khi bố in dấu vân tay của mình lên trang giấy cũng là lúc cánh cửa phòng mở ra. Ánh Nguyệt cùng Dekisugi bước vào.
Bố tôi thấy vậy cũng vỗ vai động viên sau đó bước ra khỏi phòng.
Gia đình ba người chúng tôi đi đến cửa kính nhìn thành phố bên dưới mà lòng không khỏi lo âu.
“17 năm qua là một chặng đường dài với hai ta nhỉ?” Ánh Nguyệt dựa vai tôi.
Tôi không biết tương lai mình ra sao nhưng hiện tại tôi hạnh phúc với những điều mình có. Tôi quay sang nhìn Ánh Nguyệt rồi gật đầu đáp lời em.
“Cảm ơn em! Anh dùng cả kiếp người này để cảm ơn em.”
Khoảnh khắc đó tôi và Ánh Nguyệt chạm mắt nhau, em rơm rớm nước mắt nhìn tôi và con. Hình như chúng tôi thành công tạo ra nhật thực toàn phần vĩnh cửu rồi.
Hết.
******
Cảm ơn quý độc giả đã theo dõi hành trình của Nguyễn Trần Minh Nhật, Bùi Ánh Nguyệt cùng một số nhân vật khác.
Nam Định, 2/3/2024