“Chỉ cần em ở lại, em nói gì anh cũng nghe. Mạng anh cũng cho em!”
Tôi lạnh lùng đáp:
“Tổng giám đốc Thẩm, đừng quên là chính anh từng nói… đứa bé đó là đồ hoang, không phải con anh.”
Tôi nhìn gương mặt tràn đầy mong mỏi của cả bốn người, trong lòng chỉ thấy lạnh lẽo.
“Tôi không muốn thấy lại các người nữa!”
Dứt lời, tôi không thèm ngoảnh lại.
Tôi kiên quyết nói với hệ thống:
“Đưa tôi đi đi!”
Một luồng ánh sáng trắng bao phủ lấy tôi, thân thể tôi dần tan biến trong ánh sáng.
Sở Uyên nhào đến:
“Duyệt Ca! Đừng đi!”
Mẹ Hạ gào khóc thảm thiết: “Bé con! Mau về với mẹ đi!”
Tôi không quay đầu lại, dứt khoát bước vào thế giới mới.
“Con ơi, cuối cùng con cũng tỉnh rồi… Ba mẹ nhớ con lắm…”
Trong vòng tay ấm áp của họ, một dòng cảm xúc ấm nóng trào dâng trong lòng tôi.
Giọng hệ thống dần trở nên mờ nhạt:
[Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành.]
[Mong từ nay về sau, cô sẽ luôn hạnh phúc.]
Cơ thể tôi đã hồi phục, gia đình cũng bình an vô sự. Nhưng nỗi bất an trong lòng tôi vẫn không thể nguôi ngoai.
Ở thế giới kia, tôi không nợ ai cả, chỉ trừ đứa con của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi không thể buông bỏ, cũng không thể tha thứ cho bản thân.
Dù hệ thống đã kể cho tôi nghe về kết cục bi thảm của bốn người ở thế giới trước, tôi cũng không hề thấy vui vẻ hay nhẹ lòng.O mai d.a.o Muoi
Vợ chồng họ Hạ vì chịu cú sốc tinh thần mà bệnh nặng không dậy nổi, c.h.ế.t cô độc trong nhà, đến khi bảo vệ ngửi thấy mùi xác thối mới phát hiện ra.
Sở Uyên phát điên điên dại dại, ngày đêm tìm kiếm tin tức về hệ thống, cuối cùng bị xem là kẻ tâm thần và nhốt vào bệnh viện, bị bác sĩ sơ ý làm c.h.ế.t trong một lần điều trị sốc điện.
Thẩm Kính Châu co ro sống trong viện phúc lợi nơi chúng tôi từng ở, suốt ngày say xỉn, cuối cùng mắc ung thư dạ dày.
Còn con hồ ly giả danh – Hạ Ngữ Tình, trải qua hết những nỗi đau mà tôi từng chịu, cuối cùng tự sát.
Họ đều phải trả giá cho những gì đã gây ra, nhưng dù vậy cũng không thể đổi lại được đứa con của tôi.
Bất chợt, một đứa bé ôm chặt lấy chân tôi, giọng non nớt vang lên:
“Mẹ ơi! Con tìm thấy mẹ rồi!”
Tôi sững người nhìn đứa trẻ đang ôm lấy mình, giống hệt như hình ảnh đứa con trong tưởng tượng của tôi.
Nước mắt tôi lập tức trào ra, không dám cử động, sợ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ.
“Mẹ không nhận ra con sao? Con là em bé của mẹ nè!”
Bị câu nói ấy đánh thức, tôi mới dám tin rằng con tôi thực sự đã trở lại!
Tôi vừa khóc vừa cười, ôm chặt lấy nó, sợ chỉ lơi tay một chút thôi là nó sẽ lại biến mất.
Giọng hệ thống lúc này gần như tan biến:
[Món quà bất ngờ dành cho cô.]
[Nhất định phải hạnh phúc nhé!]
Tôi ôm chặt lấy đứa con vừa mất rồi lại có lại, liên tục gật đầu trong nước mắt.
- Hoàn văn -