Kế hoạch ban đầu của ta là trước tiên đổi Triệu Hoài Chi ra ngoài.
Nhân tiện diễn một màn tình cảm, lấy lòng hắn một chút.
Để sau này làm chuyện "mờ ám" cũng thuận lợi hơn.
Mấy tên rác rưởi trước mặt này, ta dễ dàng xử lý được.
Không chút do dự, ta lập tức rút từ trong áo n.g.ự.c ra một con d.a.o găm.
Trong nháy mắt, ta đã c.ắ.t c.ổ tất cả đám người áo đen.
Triệu Hoài Chi: "..."
Đám người áo đen: "..."
Tên áo đen cuối cùng bị ta dẫm dưới chân, nghiến răng nghiến lợi gào lên.
"Phong Thanh Thù, ngươi không có võ đức!"
Võ đức? Võ đức là gì?
Ta chỉ biết, nữ tử biết võ công chính là đức hạnh.
Tên áo đen tự cắn vỡ túi độc giấu trong răng.
Rõ ràng là không muốn c.h.ế.t dưới tay ta.
Nhưng không ngờ, hắn ta đột nhiên túm lấy cổ chân ta.
Há to miệng ra, cắn mạnh một cái.
"Phong Thanh Thù, ngươi không có võ đức, vậy thì ta cũng chẳng cần võ đức!"
Cắn xong, hắn còn "khạc" một cái.
"Thịt gì mà vừa cứng vừa dai!"
Mẹ kiếp!
Quả nhiên là chó săn của tên chó điên, cũng toàn là lũ chó má.
Ta đã biết, không nên tùy tiện "nói trước bước không qua".
Lần này e là phải đợi đến kiếp sau mới gặp lại được.
Triệu Hoài Chi nhận lấy con d.a.o găm trong tay ta, không chút do dự đ.â.m thẳng vào tim tên áo đen.
Một đòn chí mạng.
Nhị muội cũng từ xa chạy tới, vừa khóc vừa lấy sách quật vào xác chết.
"Tỷ tỷ chỉ có ta mới được bắt nạt! Ngươi là cái thá gì, ta đánh c.h.ế.t ngươi, ta đánh c.h.ế.t ngươi!"
Có tình nghĩa tỷ muội đấy, nhưng không nhiều.
Hồn phách ta như đang bay lơ lửng, trước mắt tối sầm lại.
Bên tai là tiếng khóc than.
Ta Phong Thanh Thù, đường đường con gái của Đại tướng quân, cuối cùng lại bị chó cắn chết.
Không biết biến thành quỷ có bị lây bệnh dại không nhỉ?
Mệt mỏi quá, buồn ngủ quá.
Thật muốn lập tức quay về nói với Hắc Bạch Vô Thường.
Sống lại cứu vớt thế giới, quả nhiên không phải chuyện người làm.
Mặt ta bị Triệu Hoài Chi vỗ "bốp bốp" đau điếng.
Bên tai là giọng nói lo lắng của hắn: "Phong Thanh Thù! Không được ngủ! Chỉ cần nàng không ngủ, ta sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của nàng!"
Bất cứ yêu cầu nào?
Ta lập tức không muốn c.h.ế.t nữa.
Mở mắt ra, hứng thú dạt dào: "Vậy cho ta xem ba nốt ruồi nhỏ trên n.g.ự.c chàng."
Cha ta: "..."
Nhị muội ta: "..."
Mọi người: "..."
Nhị muội ta không nhịn được, quay sang nói với cha: "Cha, đây gọi là c.h.ế.t dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu sao? Sao cha và mẹ lại sinh ra đại tỷ háo sắc như vậy?"
Cha ta rất biết điều, vội vàng bịt miệng nhị muội lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chỉ còn lại ta và Triệu Hoài Chi.
Dái tai Triệu Hoài Chi đỏ ửng: "... Không được, đổi yêu cầu khác đi."
Cũng được.
"Vậy cho ta xem nốt ruồi son sau m.ô.n.g chàng."
Hai nắm tay Triệu Hoài Chi siết chặt rồi lại siết chặt: "Không có nốt ruồi son nào hết! Cho dù có, cũng không được!"
Hừ, lão thái giám kia dám lừa ta.
Tên thái giám c.h.ế.t tiệt!
Trả lại ta năm mươi lượng bạc!
Ta ủ rũ: "Cái này cũng không cho, cái kia cũng không cho, c.h.ế.t quách cho rồi!"
Mất động lực.
Keo kiệt.
Vậy ta c.h.ế.t đây.
Ta nhắm mắt lại, lập tức nghe thấy giọng nói hốt hoảng của Triệu Hoài Chi.
"Nàng đừng ngủ! Ta cho nàng xem, xem ngay bây giờ!"
Trong xe ngựa, Triệu Hoài Chi cứ như thiếu nữ bị ép buộc vậy.
Tay run rẩy mãi cũng không cởi được thắt lưng.
Cũng không biết là cố ý hay vô tình, mà hắn còn thắt thành nút chết.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Triệu Hoài Chi thở phào nhẹ nhõm: "Thanh Thù, hay là để lần sau... vậy!"
Ta rút cây trâm trên đầu xuống, vung tay cắt đứt.
Sợi dây lưng màu xanh ngọc tinh xảo đắt tiền kia, "xoẹt" một tiếng đứt làm đôi.
"Xong rồi đó, tiếp tục đi."
Triệu Hoài Chi: "..."
Chiếc áo choàng màu trắng ngọc buông xuống đất.
Ta thấy hắn cứ rề rà mãi, bèn vươn tay kéo hắn vào lòng.
Hương hoa lê thoang thoảng đã sớm biến mất trong lúc ẩu đả.
Chỉ còn lại chút hương thơm còn vương vấn.
Trên môi Triệu Hoài Chi.
Ngón tay ta lướt nhẹ trên nốt ruồi nơi n.g.ự.c hắn.
Chầm chậm, từng chút một.
Lão thái giám quả nhiên không gạt ta.
Ta khẽ hôn lên đó, trong thế giới này chỉ còn lại hắn, cùng tiếng thì thầm khe khẽ.
"Thanh Thù, đợi thêm chút nữa. Chúng ta, chúng ta vẫn chưa thành thân..."
Ta thở dài: "Nhưng hôm nay ta sắp c.h.ế.t rồi."
Triệu Hoài Chi không còn giãy giụa nữa, chỉ thỉnh thoảng phát ra tiếng nức nở.
Chiếc xe ngựa vốn đang yên ổn, bỗng nhiên lắc lư dữ dội.
Khung xe bằng gỗ phát ra tiếng "kẽo kẹt, kẽo kẹt" như sắp gãy đến nơi.
Triệu Hoài Chi là một Vương gia yếu đuối, chỉ có thể mặc ta muốn làm gì thì làm.
Sau khi ta thỏa mãn kết thúc, Triệu Hoài Chi đến sức để gọi ta cũng không còn.
Những thị vệ đang hầu hạ bên cạnh xe ngựa, ai nấy đều đeo bịt tai.
Sắc mặt lúc đỏ lúc đen, đen rồi lại đỏ.
Chỉ có người của phủ Nhiếp chính vương là vui mừng khôn xiết, ôm chầm lấy nhau.
"Tin mừng! Vương gia của chúng ta cuối cùng cũng sắp có con nối dõi rồi!"
Các ma ma đã bắt đầu vui vẻ, chuẩn bị quần áo cho trẻ con.
Khoan đã, hình như có hiểu lầm gì đó rồi?
Ta là người phóng khoáng, là người biến thái.
Nhưng ta không có sở thích "phát sóng trực tiếp" cho mọi người trong xe ngựa xem nha!