Nhiếp Chính Vương Hôm Nay Cũng Ngại Ngùng

Chương 7



Chờ mãi, chờ mãi, cũng chẳng thấy tên hôn quân kia phát động đợt tấn công thứ hai.

Mất kiên nhẫn, cả nhà quyết định chủ động xuất kích.

Mọi người trong gia tộc Phong gia đều khoác lên mình bộ giáp dát vàng lộng lẫy.

Hàng ngũ hùng dũng, quay đầu tiến thẳng về kinh thành.

Ta lén bỏ thuốc mê vào bữa tối của Triệu Hoài Chi cùng tùy tùng.

Cả phủ Nhiếp chính vương, từ trên xuống dưới, đều là những kẻ ngây thơ đơn thuần.

Chỉ trong chốc lát, tất cả đã ngã gục, chìm vào giấc ngủ.

Cũng không biết bọn họ sống sót đến ngày hôm nay bằng cách nào.

Kế hoạch đã định, đoàn người của Nhiếp chính vương sẽ bị giam lại tại trang viên ngoại ô kinh thành.

Đợi đến khi sự nghiệp đại thành, cha ta sẽ phái người đến đón, long trọng nghênh tân hoàng trở về.

Triệu Hoài Chi khi ngủ trông thật ngoan ngoãn.

Đến nỗi khiến người ta muốn cúi xuống hôn một cái.

Ta ướm thử bộ giáp dát vàng, rồi quyết định mặc nó cho Triệu Hoài Chi.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Kẻ vốn nên chìm sâu trong giấc ngủ, đôi mắt long lanh bỗng nhiên mở ra.

"Thanh Thù, nàng đã hứa sẽ không bỏ ta ở lại một mình."

Phải, ta đã từng hứa như vậy.

Nhưng chẳng phải kế hoạch đã thay đổi rồi sao?

Lẽ nào ta có thể nói thẳng là ta đang đi đánh cháu trai của hắn?

Triệu Hoài Chi cuối cùng sẽ về phe ta, hay về phe cháu mình đây?

Ta cứng lòng, quyết định dùng dây xích trói Triệu Hoài Chi lại.

Triệu Hoài Chi nhìn ta chằm chằm, bất chợt vươn tay, vén lọn tóc rơi xuống trán ta.

Đôi mắt khẽ cong lên cười: "Thanh Thù, nàng mặc chiến bào trông thật oai phong."

Thực ra, ta cũng không phải là kẻ nhẫn tâm.

Vậy nên, hay là đổi dây xích thành lụa mềm đi.

Với thể trạng yếu ớt của hắn, chỉ cần dùng lụa là đủ rồi.

Triệu Hoài Chi rất ngoan ngoãn, để mặc cho ta dùng dải lụa trói tay chân hắn.

Phải công nhận rằng, hắn đẹp tựa viên ngọc quý giá.

Sợi lụa đen nhánh, càng làm nổi bật làn da trắng muốt, mỏng manh như cánh ve sầu của hắn.

Đoạn lụa còn thừa, lỏng lẻo quấn quanh cổ Triệu Hoài Chi.

Mười ngón tay xiết chặt vào nhau, bị trói trên xương bả vai bên trái.

Nhìn thế nào, cũng thấy hắn toát lên vẻ ngây thơ đáng thương, khiến người ta muốn ra sức bảo vệ.

Triệu Hoài Chi hình như chẳng hề nhận ra dáng vẻ hiện tại của mình quyến rũ nhường nào: "Thanh Thù, hãy bịt mắt ta lại. Ta thấy người ta trói người đều làm như vậy cả. Vả lại, ta muốn khi mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy sẽ là nàng..."

Ta làm theo lời Triệu Hoài Chi, nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng dấy lên nghi vấn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đây có phải là đang trói Triệu Hoài Chi không vậy?

Hình như là đúng rồi, nhưng vẫn chưa chắc chắn, phải nhìn kỹ lại mới được.

Dải lụa che khuất đôi mắt hắn, chỉ còn lộ ra chiếc mũi cao thẳng thanh tú, cùng đôi môi đỏ thắm.

Mái tóc đen như mun xõa tung trên giường, hệt như nàng tiên cá trong truyền thuyết, có thể quyến rũ lòng người.

Nhị muội hối hả đẩy cửa bước vào: "Đại tỷ, sao tỷ chậm chạp quá vậy, mọi người đều đang chờ..."

Rồi lại hoảng hốt lùi ra ngoài, vội vàng đóng sập cửa lại: "Xin lỗi, tỷ và tỷ phu cứ tiếp tục đi."

Tiếng thét kinh hãi của nhị muội, vang vọng khắp hành lang.

"Cha ơi! Mẹ ơi! Con vừa nhìn thấy cảnh không nên thấy, liệu có bị mọc mụn nhọt ở mắt không?"

???

Trên đường hồi kinh, quả là một cảnh tượng náo nhiệt.

Dân chúng chen chúc, đèn đuốc rực sáng.

Các vị quan đại thần cùng gia quyến hớt hải chạy trước.

Bọn hắc y nhân do hôn quân phái đến đuổi theo rượt bắt phía sau.

Đại Hoàng bị kẹt ở giữa, bốn chân chạy nhanh thoăn thoắt.

Thì ra là vậy, hèn chi hắn không phái thêm người đến truy sát chúng ta.

Hóa ra là do quá nhiều người chạy trốn, họ không đủ nhân lực để đuổi theo.

Xe ngựa của nhà ta, bỗng chốc chật kín người.

Nhìn kỹ thì ra, ôi chao, toàn là người quen!

Thục phi, Hiền phi, Kính phi, Thượng thư, Thị lang cùng Đại Hoàng...

Thục phi òa khóc nức nở: "Phong Thanh Thù! Ngươi chắc chắn đã biết cẩu Hoàng Đế phát điên rồi phải không!"

Sau khi ta rời khỏi hoàng cung, tên hôn quân ấy nhìn ai cũng nghi ngờ.

Hắn bắt hết phi tần trong hậu cung, ép họ phải khai ra tình nhân.

Không nói thì giết.

Nói ra cũng giết.

Do dự thì giết.

Thẳng thắn cũng giết.

Giết g.i.ế.c giết giết, chung quy là không tha cho ai cả.

Có người gan dạ muốn noi gương ta, nhưng trên đời này làm gì còn ai có thể uy h.i.ế.p hắn như Nhiếp chính vương.

Thế là các vị đại thần và phi tần liền bàn bạc: Chi bằng, bỏ trốn đi!

Chúng ta phối hợp ăn ý, khiến bọn thích khách trong phút chốc chẳng thể nào tiến lại gần.

Nhưng thường thì, chuyện gì càng êm đẹp, càng dễ phát sinh biến cố.

Triệu Minh Chiêu ngồi trên chiến mã màu đỏ sẫm, uy phong lẫm liệt, sắc mặt âm trầm.

Kéo lê phía sau ngựa, là hai ông lão bị trói chặt như bánh chưng, chính là cha của Thục phi và cha của Hiền phi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com