Chương 5:
“Tiểu thư, hôm nay là nô tỳ lỗ mãng! Nô tỳ không biết ngọc bội kia là do tiểu thư cố ý đưa ra ngoài.”
Ta lấy một đôi bông tai bạch ngọc từ hộp trang điểm ra, đưa cho Xảo Vũ: “Ta biết. Cái này thưởng ngươi, ngươi cầm lấy đi.”
Đời trước, khi Tiêu Thận Hư kéo ta ra đường c.h.é.m giết, chính Xảo Vũ đã liều mạng chạy về Thẩm gia báo tin, còn cố ý thay y phục của tẩu tử, giúp tẩu tử trốn thoát.
Chỉ tiếc, cuối cùng tẩu tử vẫn không thể sống sót.
Một nha hoàn trung thành như vậy, ta sao có thể trách cứ nàng ấy?
Xảo Vũ được thưởng, cười toét miệng, để lộ má lúm đồng tiền.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
“Nhưng ngọc bội của tiểu thư lại ở trong tay ăn mày, liệu có để lại sơ hở cho người khác không? Nếu sau này trắc phi nương nương phát hiện ra, chẳng phải sẽ trách tội phu nhân và tiểu thư sao?”
Ta cười khẩy một tiếng: “Chẳng qua chỉ là một trắc phi không được sủng ái của Tứ hoàng tử, cùng lắm cũng chỉ có thể hống hách ở nhà thôi. Ả làm gì có gan trực tiếp đối đầu với nhà chúng ta?”
Trong lòng ta đã sớm tách rời Thẩm Tĩnh Thục và Thẩm gia.
Dù sao thì tang thất đầu của Thẩm gia còn chưa qua, Thẩm Tĩnh Thục đã không thể chờ đợi nổi mà leo lên giường của Tiêu Thận Hư.
Đời này, Tiêu Thận Hư muốn hạ độc hãm hại Thánh Thượng, nâng đỡ Tứ hoàng tử lên ngôi? Cũng phải xem phụ thân ta và các đại thần Ngự Sử Đài có đồng ý hay không đã.
Ta an tâm đi ngủ. Đối với một cô hồn dã quỷ phiêu bạt trên không trung suốt bao năm như ta, có thân thể để tựa vào giường, có chăn ấm nệm êm xung quanh, quả là xa xỉ.
Một đêm ngon giấc.
Tiêu Thận Hư bỗng nhiên đón một tên ăn mày về phủ, coi như trân bảo.
Tin tức này vừa được lan truyền đã khiến không ít khuê nữ trong kinh thành đau khổ tột cùng, nhưng càng nhiều hơn vẫn là nhìn thấy hi vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tiêu Thận Hư năm nay hai mươi tuổi, những người bằng tuổi hắn đã sớm ôm con bế cháu, nhưng hắn vẫn chưa thú thê, những người hầu hạ trong phủ cũng đều là ma ma già, không có một thiếp thất thông phòng nào.
Đối với các tiểu thư khuê các ở kinh thành, một tên ăn mày không rõ lai lịch căn bản không đáng để lo ngại.
Nghe được tin tức, Thẩm Tĩnh Thục lại tìm đến cửa.
Ả kéo ta vào phòng đóng cửa lại, mắt nhìn chằm chằm ta: “Có phải ngươi đã đưa ngọc bội cho tên ăn mày kia không! Ngươi cũng trọng sinh? Ngươi làm như vậy là vì cái gì?”
Ả hỏi thẳng như vậy khiến ta có chút kinh ngạc.
Ta gật đầu, không phủ nhận: “Thì sao, ngọc bội vốn là do ngươi cho ta, ta không muốn rước họa vào thân.”
Thẩm Tĩnh Thục tiến lên trước một bước, trên mặt mang theo vẻ cầu xin:
“Vân Thẩm, muội nghĩ lại đi. Phụ mẫu ta mất sớm, muội là người thân duy nhất của ta trên đời này, nếu muội không giúp ta, thì còn ai giúp ta nữa?”
“Giúp ngươi? Ngươi cần ta giúp sao?” Ta lạnh lùng nhìn ả: “Ngươi mới là ân nhân cứu mạng của Thần Dương Vương, nếu ta giúp ngươi, chẳng phải sẽ rơi vào kết cục giống như kiếp trước sao?”
Thẩm Tĩnh Thục thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại thay bằng vẻ mặt đáng thương kia.
Ả nói: “Ta không cha không mẹ, chỉ có thể tự lo cho mình, ở bên Tứ hoàng tử không phải là điều ta mong muốn.”
“Hắn ta hẹp hòi, không thể chấp nhận trên người ta có đồ vật mà nam nhân khác tặng, cho nên ta mới đưa ngọc bội của Thần Dương Vương cho muội.”
Thẩm Tĩnh Thục tha thiết vô cùng, từng câu từng chữ đều là khát vọng đối với ngôi vị mẫu nghi thiên hạ.
Ta cũng vờ như mình đã bị ả thuyết phục: “Vậy ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào? Ngọc bội ta đã ném đi rồi.”
Thẩm Tĩnh Thục vội vàng nói: “Muội chỉ cần theo ta đến Thần Dương Vương phủ, nói với hắn rằng ngọc bội là do muội lấy đi, không cẩn thận đưa cho ăn mày.”
Sống lại một đời, Thẩm Tĩnh Thục lại càng ngây thơ hơn so với kiếp trước.