Chương 8:
“Ngươi không có thế lực trong triều, nếu nghe theo lời bổn vương án binh bất động, bổn vương tự khắc sẽ nghĩ cách giúp ngươi leo lên ngôi vị. Nhưng nếu ngươi dám giở trò sau lưng bổn vương, sẽ chỉ khiến đại kế hỏng mất!”
Mồ hôi lạnh túa ra trên thái dương Tứ Hoàng Tử: “Hoàng thúc, ta thật sự không có! Chắc chắn là có kẻ muốn hãm hại ta!”
Vừa dứt lời, Tứ Hoàng Tử bỗng sững người, một ý nghĩ khó tin chợt lóe lên trong đầu.
Chẳng lẽ Tiêu Thận Hư muốn đăng cơ? Mặt ngoài hắn giả vờ nâng đỡ y, nhưng thực tế lại đẩy y ra trước mũi thương, mặc cho văn nhân mặc khách chỉ trích, khiến phe Thái Tử đề phòng y?
Còn Tiêu Thận Hư thì ở phía sau, chờ đợi ngư ông đắc lợi?
Cùng lúc đó, Tiêu Thận Hư cũng không tin lời Tứ Hoàng Tử.
Hắn vốn tính đa nghi, bao năm qua luôn cẩn trọng, từng bước từng bước một. Hắn đã quen với việc giả heo ăn thịt hổ, che giấu bộ mặt thật của mình.
Vì vậy, hắn cũng nghi ngờ có phải Tứ Hoàng Tử cũng đang giả vờ bất tài, chỉ để lừa hắn vào tròng hay không.
Ngự Sử Đài sẽ không vô duyên vô cớ xin phế truất Thái Tử, càng không vô duyên vô cớ lập một kẻ vô dụng, bất tài làm Thái Tử.
Chẳng lẽ là do hắn cướp Thẩm Tĩnh Thục, khiến Tứ Hoàng Tử bất mãn với hắn?
Hai người mỗi người đều mang suy nghĩ riêng, cuối cùng tan rã trong không vui.
Sau khi Tứ Hoàng Tử rời đi, Thẩm Tĩnh Thục khoác một chiếc áo lụa mỏng, bưng bát canh nóng gõ cửa thư phòng.
Ả đỏ mặt, đặt canh lên bàn: “Vương gia, thiếp thân tự tay nấu canh tuyết lê, ngài bàn quốc sự mệt mỏi rồi, uống chút canh cho ấm bụng đi.”
Thấy Thẩm Tĩnh Thục bước vào, sắc mặt Tiêu Thận Hư dịu đi đôi chút, hắn bưng bát canh lên: “Tĩnh Thục thật là hiền huệ.”
Thẩm Tĩnh Thục cười duyên: “Thiếp thân từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, một mình sống trong tiểu viện hẻo lánh của Thẩm gia, đám hạ nhân thấy thiếp thân không nơi nương tựa liền bớt xén đồ ăn của thiếp thân. Thiếp thân lớn lên trong đói khát, lớn thêm chút nữa thì học được cách tự nấu cơm, nấu canh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mỗi câu mỗi chữ của ả đều đang hạ thấp Thẩm gia.
Tay cầm bát canh của Tiêu Thận Hư khựng lại một chút: “Thẩm Quyện... là thúc thúc của ngươi?”
Thẩm Tĩnh Thục gật đầu, thần sắc ảm đạm: “Người ngoài đều nói thúc thúc ta có tình có nghĩa, nhưng hắn lại chiếm lấy vị trí của cha ta, nuốt trọn tài sản của nhà ta, muốn diệt khẩu...”
Thẩm Quyện, Thông Chính Sứ... Có lẽ là Thẩm Quyện đã vượt mặt hắn, dâng tấu chương lên cho Thánh Thượng.
Thẩm gia đối xử tệ bạc với Thẩm Tĩnh Thục, lại còn phá hỏng đại kế của hắn, xem ra không thể lưu.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Tiêu Thận Hư cười lạnh, nhưng đột nhiên hắn lại nhớ đến bóng lưng mà hắn đã thấy ngày hôm đó.
“Ngoài nàng ra, Thẩm gia còn có nữ tử nào khác không?”
Thẩm Tĩnh Thục không ngờ Tiêu Thận Hư lại hỏi như vậy, một lát sau mới đáp:
“Thúc thúc của thiếp thân có một nữ nhi, tên là Thẩm Vân Thẩm. Từ nhỏ nàng ta đã kiêu căng ngạo mạn, hễ là đồ của thiếp thân, nàng ta đều muốn cướp đoạt.”
Hốc mắt ả đỏ hoe: “Ngọc bội mà Vương gia tặng cho thiếp thân cũng bị nàng ta cướp đi, đem cho ăn mày để sỉ nhục thiếp thân.”
“Thẩm Vân Thẩm...” Tiêu Thận Hư khẽ lẩm bẩm cái tên này, trong mắt lóe lên một tia sát ý, “Nếu ả hãm hại nàng, còn cướp đi tín vật định tình giữa hai ta, bổn vương tuyệt đối sẽ không tha cho ả!”
…
Từ sau khi bị Tiêu Thận Hư nhìn trộm trong trà lâu, mấy ngày liên tục ta không thể nào ngủ ngon giấc, mỗi lần nhắm mắt lại, ta lại thấy cảnh hắn c.h.é.m g.i.ế.c ta ngay trên đường phố.
Bầu không khí trong nhà cũng càng ngày càng bất ổn, mấy ngày trước trên mặt phụ thân còn có ý cười, giờ lại ủ rũ không vui.
Không biết có phải Tiêu Thận Hư đã nhận ra điều gì hay không, mà lại sai người dâng tấu hạch tội phụ thân ta, hận không thể coi phụ thân ta là một tên loạn thần tặc tử.