Nhịp Đập Tim Anh

Chương 1



Tôi và Khương Dịch Bình quen nhau gần mười năm, tôi từng cầu xin hắn ba lần.

Cứu tôi, yêu tôi, hủy hoại tôi.

Chẳng điều nào hắn làm được, nhưng cũng chẳng điều nào là hắn chưa từng làm.

1

Câu chuyện quay ngược về năm lớp Mười một.

Vào tháng thứ năm sau khi được chẩn đoán mắc bệnh rối loạn lưỡng cực, tôi vẫn chán ăn, chán đời. Trường học cũ cũng không còn muốn nhận tôi nữa.

Thế là, theo sự sắp xếp của cha, ông đã bỏ rất nhiều tiền để mua chuộc quan hệ, đổi trường cho tôi, cố gắng để tôi thay đổi tình trạng hiện tại trong môi trường mới.

Giáo viên chủ nhiệm biết tình trạng của tôi, nên đặc biệt ưu ái. Bất kể là chỗ ngồi, ký túc xá, hay bàn trên bàn dưới, cô ấy đều để tôi tự chọn.

Lớp khối xã hội đa số là nữ sinh, mà phần lớn lại là những kẻ lắm điều.

Từ khi tôi bị giáo viên gọi đến văn phòng mỗi ngày để giám sát việc uống thuốc, chuyện tôi mắc bệnh rối loạn lưỡng cực đã bị họ truy cùng hỏi tận không ngừng.

Vì tính tôi cô độc, lại thêm việc một mình một lối, nên dù ở đâu, tôi thường là người đứng ngoài vòng tròn.

Thế nên tôi hoàn toàn không biết, họ vẫn luôn lén lút bàn tán về tôi sau mỗi bữa ăn.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mãi cho đến một ngày, khi bạn cùng phòng tán gẫu nhắc đến, tôi mới hiểu rằng mình đã âm thầm trở thành "người nổi tiếng" của trường.

"Tan học hôm nay, Điền Điềm và mấy người kia lại chặn tớ ở cầu thang, còn hỏi tớ Từ Môi buổi tối có mộng du không, có sợ cô ta nửa đêm mộng du rồi g.i.ế.c chúng ta không."

Động tác uống nước của tôi khựng lại, nhân vật chính mà họ hỏi chính là tôi.

"Thế cậu trả lời thế nào?"

"Trả lời thế nào được chứ? Tớ có thấy cô ta mộng du bao giờ đâu, chỉ có thể nói là không biết thôi."

Họ chưa bao giờ biện hộ giúp tôi, trong nhóm nhỏ của họ, tôi mãi mãi là người ngoài.

Đặt cốc nước lên bàn, tôi trèo lên giường kéo rèm lại thật kín, nằm thẳng xuống, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Một khi một chủ đề đã được khơi ra, nó sẽ không bao giờ khép lại.

Từ chỗ ban đầu họ chỉ lén lút bàn tán riêng tư, dần dần họ bắt đầu hỏi thẳng trước mặt tôi: "Từ Môi, hôm nay cậu đã uống thuốc chưa? Cậu uống thêm đi, lỡ đâu có ngày phát bệnh thì nguy hiểm đến an toàn cá nhân của chúng tôi thì không hay đâu."

Vẻ mặt họ trông có vẻ thiện ý, nhưng lời nói ra lại còn sắc hơn cả băng nhọn.

Tôi cũng từng nghĩ đến việc phản kháng, đã kể chuyện này cho giáo viên chủ nhiệm, nhưng kết quả nhận lại chỉ là một buổi nói chuyện ở Phòng Giáo vụ, và cả Khối trung học phổ thông đều biết danh tiếng của tôi, Từ Môi.

Nhưng họ không biết, lời đồn đãi thực sự có thể g.i.ế.c c.h.ế.t người.