Sáng hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Khương Dịch Bình đã biến mất không dấu vết. Trên bàn là cơm canh đã được hâm nóng. Tôi bị tiếng điện thoại của anh ấy làm tỉnh giấc. Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy phải đi công tác vài ngày. Do vấn đề công việc, có lẽ một tuần nữa anh ấy cũng sẽ không về.
Tôi đáp lại một câu ‘Biết rồi’ rồi cúp điện thoại.
Tôi yên tâm chờ đợi anh ấy.
Đợi một tuần.
Đợi hai tuần.
Cho đến khi gần nửa tháng trôi qua, tin nhắn không được hồi âm, điện thoại không ai bắt máy.
Tôi không ngờ rằng, cuối cùng cái tôi đợi được lại là một tin nhắn chia tay.
Khương Dịch Bình nói sẽ để lại căn nhà này cho tôi, và tôi với anh ấy không còn quan hệ gì nữa. Tất cả mọi chuyện đều được giải thích qua tin nhắn văn bản, ngay cả một cuộc điện thoại anh ấy cũng không nghe, một tin nhắn thoại cũng không gửi. Sau khi xác nhận tôi đã biết, anh ấy liền dứt khoát xóa tất cả bạn bè trong danh sách trò chuyện, số điện thoại, WeChat của tôi, đồng loạt chặn mọi liên lạc.
Nếu không phải tôi vẫn còn ở trong căn nhà này, mọi chuyện nhanh đến mức dường như chưa từng xảy ra.
Tôi nhờ ban quản lý gọi cho anh ấy một cuộc điện thoại, nghe thấy giọng anh ấy tôi chỉ nói một câu: “Cảm ơn anh.”
Tôi cảm ơn anh ấy vì tám năm trước đã kéo tôi ra khỏi vực sâu, cảm ơn anh ấy đã tài trợ tôi đi du học, và cũng cảm ơn anh ấy đã cứu tôi ra khỏi KTV. Còn việc vì sao anh ấy đối xử với tôi như vậy, tôi thực sự không thể nào hiểu nổi.
Nhưng tôi không đi hỏi câu trả lời này, tôi sợ tự rước lấy nhục.
Có lẽ anh ấy vốn dĩ vẫn ghét bỏ tôi như trước, việc đối xử tốt với tôi chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời. Tôi giống như một món đồ chơi, chỉ cần ngoắc tay là đến, dùng xong rồi lại vứt bỏ như giẻ rách.
Tôi không thu dọn đồ đạc, không giao chìa khóa cho ban quản lý mà cứ thế rời đi. Không lấy đi thứ gì thừa, cũng không bỏ sót thứ gì. Tôi trở về nhà. Tống Ngọc cũng không còn xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa.
Tôi tìm một công việc ổn định, yên tâm kiếm chút tiền lẻ, đôi khi còn nói đùa với ba tôi. Cuộc sống rất đơn giản, đơn giản đến nỗi dường như tôi chưa từng đến Bảo Cách Lệ, chưa từng gặp Khương Dịch Bình.
Vào ngày thứ một trăm linh bảy sau khi chia tay Khương Dịch Bình, tôi nhận được thiệp báo tử của anh ấy, được gửi qua email. Tôi ban đầu không tin, còn tưởng là trò đùa ác ý của ai đó. Mãi cho đến khi thấy mọi người trong nhóm lớp cũ đang bàn tán về Khương Dịch Bình, tôi mới đột nhiên như bị choáng váng mà đứng chôn chân tại chỗ.
Khương Dịch Bình, c.h.ế.t rồi ư?
Tôi ở lì trong nhà suốt ba ngày, không ăn không uống, khi tỉnh thì khóc, lúc ngủ mí mắt cũng đẫm lệ. Tôi ban đầu không định đi. Tôi nghĩ, chắc anh ấy rất ghét tôi. Thế nhưng tôi không kìm được lòng, vẫn vội vàng đến hiện trường vào đúng ngày anh ấy an táng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vải lụa trắng treo cao, ánh nến lung lay, xung quanh là một không khí bi thương. Cha của Khương Dịch Bình cho người mở nắp quan tài để tôi nhìn anh ấy lần cuối.
Cách biệt một trăm linh bảy ngày, lần đầu tiên tôi gặp Khương Dịch Bình tại tang lễ, cũng chính là lần cuối cùng. Khoảnh khắc nắp quan tài được mở ra, tôi thấy anh ấy mặt mày trắng bệch, gầy gò đến mức không còn ra hình dáng, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười nhợt nhạt. Trước n.g.ự.c anh ấy, hai tay đan vào nhau, một cọng cỏ đuôi chó đã úa vàng được anh ấy nắm chặt trong lòng bàn tay. Tôi đứng chôn chân tại chỗ, không nói gì, cũng chẳng có gì để nói.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Cha của Khương Dịch Bình nói, Khương Dịch Bình c.h.ế.t vì bệnh. Năm kia, khi khám sức khỏe, anh ấy được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu. Ban đầu bệnh không hề trở nặng, và anh ấy vẫn luôn tích cực hợp tác điều trị. Cho đến năm nay, bệnh tình của anh ấy đột nhiên trở nặng, nửa năm trước thậm chí còn đến mức nôn ra máu, chức năng tim phổi suy yếu. Anh ấy biết, mình không còn nhiều thời gian nữa.
Cha của Khương Dịch Bình nói tiếp, một tuần trước khi mất, anh ấy vẫn luôn nhìn cọng cỏ đuôi chó này. Anh ấy đã do dự rất lâu, mới quyết định nhờ người đợi sau khi anh ấy mất rồi mới báo tin cho tôi biết. Hôm đó, gió thổi rất mạnh, rít lên từng hồi trên mặt tôi, nhưng tôi lại không cảm thấy đau.
Tại hiện trường tang lễ của Khương Dịch Bình, tôi đã ngất lịm đi. Hình ảnh cuối cùng trong tâm trí tôi dừng lại ở khoảnh khắc anh ấy tay nắm chặt cọng cỏ đuôi chó, yên lặng nằm trong quan tài, nở nụ cười nhợt nhạt.
Tôi không biết anh ấy có hiểu rõ ngôn ngữ của cỏ đuôi chó là tình đơn phương hay không. Tôi chỉ biết, đây là thứ tôi đã tặng Khương Dịch Bình vào năm thi đại học, khi tôi bước vào phòng thi.
Năm đó, tôi đã đặt trái tim chân thành của mình trước mặt anh ấy, nhưng anh ấy lại vứt thẳng vào thùng rác ngay trước mắt tôi.
Năm đó, anh ấy nói anh ấy ghét bỏ tôi, bảo tôi cả đời này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh ấy nữa.
Nhưng tôi không ngờ rằng, cọng cỏ đuôi chó ấy đến giờ vẫn còn.
Tôi càng không ngờ tới, tôi cứ ngỡ Khương Dịch Bình đến c.h.ế.t cũng không muốn gặp tôi; vậy mà cuối cùng, anh ta lại mang theo cọng cỏ đuôi chó tôi tặng vào quan tài.
Nói ra thật nực cười, tôi và Khương Dịch Bình quen nhau đã gần mười năm.
Tôi từng cầu xin anh ba lần.
Cứu tôi, yêu tôi, hủy hoại tôi.
Anh chẳng điều nào làm được, nhưng cũng chẳng điều nào là chưa từng làm.
Tháng 9 năm 2017.
Anh không làm đúng lời hứa với tôi, cưới tôi năm tôi 37 tuổi.
Thiếu niên của tôi, mang theo cọng cỏ đuôi chó tôi tặng anh, đã qua đời vào mùa thu năm ấy.
Năm ấy, anh 27 tuổi.