Nam sinh nhanh nhẹn rút điện thoại ra: "Chị ơi, kết bạn wechat với em nhé."
Tiếng hò hét trêu chọc xung quanh vang lên inh ỏi:
“Trần Vũ, được lắm đó nha.”
“Chuẩn luôn, ý đồ của cậu ai cũng biết luôn ấy.”
“Phải đó, cậu định làm gì đây? Lợi dụng chức quyền tư lợi à.”
“He he, mắt thằng nhóc cậu cao thật, bảo sao tôi giới thiệu đối tượng nào cậu cũng không đồng ý.”
Nam sinh tên Trần Vũ kia ngượng ngùng gãi đầu, nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người tôi: “Chị chắc sẽ có chơi có chịu đúng không.”
Yểu Yểu vừa định lên tiếng, tôi kéo cô ấy một cái, cô ấy hay tụ tập với bạn bè, có vẻ Trần Vũ cũng là bạn bè thường chơi trong nhóm đó, không cần thiết phải làm rùm beng vì tôi, người ta cũng đâu biết tôi có bạn trai, chỉ là kết bạn wechat thôi, lát nữa giải thích là được.
Nghĩ thông rồi tôi định lấy điện thoại ra, thấy điện thoại vẫn còn tắt nguồn, đang định bật lên thì Yểu Yểu nháy mắt với tôi, tôi nhìn cô ấy, chợt hiểu ra rồi khẽ gật đầu.
Tôi ngại ngùng nhìn Trần Vũ: “Ngại quá, điện thoại hết pin tắt nguồn rồi, hay là đổi yêu cầu khác nha?”
Người bên cạnh lại hò reo: “Uống giao bôi đi!”
“Uống đi uống đi uống đi!”
Ánh đèn và không khí lúc ấy khiến cảnh tượng này nhuốm một tầng mập mờ khó tả, tôi nhìn Trần Vũ phía đối diện, cậu ta chắc cũng đã ngà ngà, trong mắt ánh lên chút long lanh, vành tai bắt đầu ửng hồng.
Hai bên má lộ ra lúm đồng tiền mờ nhạt, cho thấy tâm trạng cậu ta đang rất vui.
Cậu ta cầm ly rượu từ từ tiến lại gần, càng lúc càng sát, tôi vừa định từ chối cửa bị đẩy ra, cánh cửa va mạnh vào tường rồi bật ngược ra, bị một bàn tay thon dài chặn lại.
Tôi nhìn theo bàn tay ấy lên trên, là gương mặt đẹp trai của Chu Thập An, ánh mắt mang theo băng giá quét qua cả căn phòng, khi thấy Trần Vũ cách tôi chỉ nửa tấc, sắc mặt anh càng lạnh hơn, sải bước tiến vào, kéo tôi lùi về sau một chút.
“Sao em không nghe máy?” Trong giọng nói của Chu Thập An mang theo cảm xúc khó tả, tôi bị giọng điệu này của anh làm cho càng thêm bực bội.
Tôi mất kiên nhẫn hất tay anh ra: “Em nhất định phải nghe à, anh không thấy em đang chơi sao?”
Anh ngẩn người nhìn lòng bàn tay trống không, khựng lại hai giây, sau đó như không quen với cảm giác ấy mà nắm chặt lại.
“Thấy rồi.”
Anh nhìn ly rượu trong tay tôi, giọng khàn khàn khó hiểu: “Em định làm gì?”
Khoảnh khắc nhìn thấy anh, bao bức bối và bất mãn trong lồng n.g.ự.c tôi đồng loạt trỗi dậy, nhao nhao đòi thoát ra.
Tôi nghe thấy mình nói: “Làm hình phạt, uống giao bôi với người ta.”
Chu Thập An lập tức nhíu chặt mày, sắc mặt khó coi: “Em nói gì vậy, uống giao bôi với người khác?”
Tôi quay đầu không nhìn anh, bước đi định thực hiện hình phạt, rõ ràng vừa nãy tôi đã quyết định từ chối hình phạt, nhưng khi anh đến, tôi lại nôn nóng muốn uống, như thể là… cố ý chọc tức anh.
Cánh tay Trần Vũ vừa chạm vào tôi thì bị Chu Thập An chộp lấy, anh gằn từng chữ: “Làm gì thì em mới không uống?”
Tôi nhìn vào mắt anh, trong đó chỉ toàn là thắc mắc, anh thực sự đang hỏi một cách nghiêm túc.
Tôi xẹp xuống, khẽ nói: “Phạt ba ly rượu.”
Chu Thập An nhanh như chớp cầm lấy ly rượu, uống liền ba ly rồi quay đầu nói xin lỗi mọi người, sau đó kéo tôi đi ra ngoài.
Tôi bị anh dồn vào góc tường, anh au lạnh mặt, mặc áo khoác thể thao màu đen, kéo khóa kín mít càng khiến người ta cảm thấy xa cách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi bực bội hỏi: “Giờ em vẫn chưa muốn để ý đến anh, anh có thể đừng nói chuyện với em không?”
Dưới ánh đèn mờ, anh liếc trái liếc phải, rồi xoẹt một tiếng kéo khóa áo xuống, những lời tôi định nói đều nghẹn lại trong cổ họng, anh mặc sơ mi trắng bên trong, ngoài lớp áo sơ mi là dây đai màu đen, hai nút trên cùng không cài, để lộ làn da trắng mịn đã đỏ bừng vì ba ly rượu, cơ n.g.ự.c nhô lên rõ rệt dưới lớp dây buộc.
Một ngọn lửa thiêu rụi lý trí tôi, tôi nhìn đến ngẩn người, lắp bắp hỏi: “Anh… đang làm gì vậy…?”
Anh không đổi sắc mặt, nhưng tai đỏ như sắp nhỏ máu: “Như vậy, em để ý đến anh được chưa?”
4
Mắt tôi dán chặt vào làn da trước n.g.ự.c anh, hoàn toàn không nghe rõ anh vừa nói gì.
Chu Thập An ho mạnh một tiếng, khiến tôi giật mình tỉnh lại khỏi cơn mê sắc đẹp.
Tôi đặt nắm tay lên miệng khẽ hắng giọng, giả vờ nghiêm túc hỏi: “Anh có ý gì vậy?”
Anh xấu hổ quay mặt đi, cả người đỏ ửng như con tôm luộc chín, màu đỏ lan đến tận cổ.
Giọng anh nhỏ đến mức tưởng như sợ ai nghe thấy, nhưng ngữ khí lại đầy kiên định: “Là muốn khiến em vui.”
…
Mắt tôi lập tức mở to tròn, nhất thời không hiểu nổi anh vừa nói gì, đầu óc quay cuồng, đến cả hô hấp cũng ngừng lại trong nửa phút.
Khi kịp phản ứng, tôi ngơ ngác nhìn anh, anh vẫn đứng yên tại chỗ, chỉ là hơi thở có chút gấp gáp.
Những lời này phát ra từ miệng Chu Thập An nghe không hề có chút cảm giác chân thật nào, giống như có ai đó tự nhiên viết một bài văn siêu đỉnh cho một tác giả vô danh, sau đó vẫy tay rời đi mà không để lại tên, trong mắt tôi là chuyện chẳng bao giờ xảy ra.
Anh luôn là kiểu người nghiêm túc và dè dặt, bình thường mỗi lần ra ngoài, đến cả việc nắm tay cũng đều là tôi chủ động, mà tôi còn phải cẩn thận từng chút, giấu giấu diếm diếm, lo sợ người quen nhìn thấy sẽ khiến anh khó xử.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của tôi, anh cứng đờ kéo khóa áo lên, vội vàng nắm lấy tay tôi: “Về... về nhà trước rồi nói.”
Tôi như bị ma xui quỷ khiến mà đi theo anh ra ngoài, hoàn toàn quên mất là mình vẫn đang giận.
Về đến nhà, cửa vừa đóng lại.
Tôi lập tức xoay người đẩy anh vào góc tường, cúi sát lại kéo khóa áo anh xuống, từ tốn lần tay chạm vào dải dây đen trên áo sơ mi.
Ngực anh bỗng căng cứng lại, tôi vuốt từ n.g.ự.c xuống đến eo anh, thầm tán thưởng gu của mình đúng là không tệ, vai rộng eo thon, ôm vào rất vừa tay lại thoải mái.
Ngón tay anh co lại, nhưng cơ thể thì lại thả lỏng, hoàn toàn để mặc tôi làm gì thì làm.
Ban đầu bàn tay vốn chỉ vuốt ve bên ngoài lớp áo, nhưng bị hấp dẫn bởi dáng vẻ của anh mà vô thức luồn vào bên trong áo, trong đầu tôi như bị ai đó bỏ bùa, hoàn toàn mơ hồ rối loạn.
Không khí quá đỗi mê đắm, tôi dắt anh lên giường, tay sờ tay mó không bỏ sót một tấc nào, cả người anh nằm vùi trong lớp chăn mềm, trông cực kỳ dịu dàng.
Đôi mắt xinh đẹp ấy ngập tràn hình bóng tôi, cơ thể khẽ run lên như yêu tinh nhỏ bé bị giam giữ.
Cơn khao khát dâng lên từ tận sâu trong cơ thể nhấn chìm lý trí, tôi ép anh ngẩng đầu lên đón lấy nụ hôn của tôi.
Mãnh liệt, cháy bỏng.
Tê dại cả da đầu, tim đập như trống bỏi.
Yêu anh, khát khao anh, muốn được làm như thế với anh.
Vị thần lạnh lùng kiêu ngạo ở trên cao kia, vì tôi mà rơi xuống trần gian.
Anh đột ngột ngăn lại hành động tiếp theo của tôi, thở dốc rồi lên tiếng dừng lại.