Xuân đi thu tới, chớp mắt ta đã quay về Cao Châu được ba năm.
Oan tình đã hết, treo lại biển hiệu Tiết Ký, lúc đầu trước cửa đìu hiu quạnh quẽ đến giờ khách đã đến đầy nhà, phải mất ba năm mới có thể làm được. Hiện giờ, mặc dù là ở kinh thành, thì trứng vịt muối Tiết Ký cũng là một loại đồ vật cao cấp dùng để đi thăm bạn bè thân thích.
Kinh thành có không ít những chuyện lớn mới mẻ, mọi người đã sớm không còn nhớ rõ tân nương đào hôn của Nguỵ gia tên là gì, chỉ biết bà chủ của Tiết Ký tên là Tiết Như Châu, là một cô nương chưa thành hôn.
Ta cũng nên đi tới kinh thành thôi, có thể làm nên tên tuổi ở kinh thành mới coi như là thực hiện được nguyện vọng của cha mẹ.
Hiện giờ ta đã trở thành cây thanh sam cao lớn, khi gặp mưa gió cũng có thể nâng đỡ người khác.
Xe ngựa lay động, một đường non nước.
Vào năm đó, khi ta biết Nguỵ Cảnh Hoa đắc tội quý nhân mà bị nhốt vào Chiêu Ngục, mang theo quyết tâm dù c.h.ế.t không màng để lên kinh thành cứu người, lại không ngờ trong đêm mưa ấy gặp được ánh trăng sáng của ta.
Bởi vì có hắn, mới có ta tốt hơn của ngày hôm nay.
Từ nam về Bắc, khi tuyết vừa mới ngừng rơi, ta lại ngửi thấy một hơi thở lạnh lẽo chỉ thuộc về kinh thành.
Vén rèm xuống xe, ta đã nhìn thấy một hình dáng đỏ tươi đứng trước của thành, còn có tuyết đọng lại trên vai hắn.
Nhìn thấy ta, tuyết đọng trong mắt hắn cũng tan, tựa như xuân về hoa nở.
Giống như trong mơ đã trải qua ngàn vạn lần cảnh sắc như vậy, ta ôm lấy hắn: “Hoắc đại nhân, Châu Châu tới để ăn Tết cùng với ngài.”
Bên tai truyền đến giọng nói vui vẻ yêu chiều không chút nào che lấp của hắn: “Được, Châu Châu của ta.”
(Bút ký của Hoắc Chiêu)
1.
Ngày hôm ấy hồi kinh tâm trạng của ta rất kém. Ai ngờ, một tiểu nữ tử lại từ bên cạnh vọt ra kêu oan.
Tất cả những người vào Chiêu Ngục đều kêu oan, nhưng cuối cùng điều tra ra lại không có một ai là trong sạch.
Ta nhấc chân đi, không để ý tới nàng.
Ai ngờ, nàng lại cứ thế bò tới đây, túm lấy góc áo ta, cầu ta cứu hôn phu của nàng là Nguỵ Cảnh Hoa.
Hai mắt nàng rõ ràng là nhu nhược đáng thương, lại mang theo một nét hoang dã mạnh mẽ bền bỉ, rất giống với mẹ ta.
Năm đó cha ta bị oan bị bỏ tù, mẹ của ta cũng là như thế này, khẩn cầu tri phủ trả lại trong sạch cho cha ta dưới một ngày mưa như thế này.
Nếu lúc trước có người giúp bà ấy, có phải là bà sẽ không c.h.ế.t không? Người một nhà chúng ta có phải là có thể cùng nhau ăn cơm đoàn viên không?
Có lẽ là vì có ba phần tương tự này, ta lại nhẫn nại nói chuyện với nàng, trong Chiêu Ngục không có ai là Nguỵ Cảnh Hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta vốn tưởng là nàng sẽ vui sướng, ai ngờ nàng lại quá đáng hơn, cuối cùng trực tiếp ngất xỉu trước nhà ta.
Khi ta phái người tra mới biết, Nguỵ Cảnh Hoa kia căn bản là không vào ngục, chỉ là tìm cái cớ để lừa cô gái này từ hôn, để đỡ ảnh hưởng tới cơ hội tìm phú quý của hắn.
Nhìn thấy khi nàng hôn mê cũng đòi cứu Cảnh Hoa ca ca, trong lòng ta bực bội không nói nên lời, không biết bao nhiêu lần ở trong lòng thầm mắng nàng là đồ ngốc.
Mà đến khi nàng cầu xin ta giúp tìm Nguỵ Cảnh Hoa, nhìn thấy sắc mặt của nàng thật cẩn thận lại chờ đợi, ta thật sự không đành lòng nói rõ chân tướng cho nàng biết, đành phải lấy cớ là trong kinh có nhiều lao ngục để giấu nàng.
Ai ngờ, cô nương ngốc này thật sự tin tưởng, còn đầy mắt chân thành mà nói cảm ơn ta.
Nàng ở trong phủ, cũng không hiểu vì sao, ngày xưa chỉ là nơi nghỉ chân lại trở thành một nơi ấm áp, khiến cho ta ngày nào cũng muốn về nhà sớm hơn một chút.
Trở về ăn một bữa cơm với nàng, để nàng không phải cô đơn một mình.
Trở về nói chuyện với nàng, để nàng khỏi phải cảm thấy câu nệ không quen.
Trở về xem nàng hái mấy cành hoa, cắm vào bình, khiến cho cả căn phòng đều thơm ngát.
…
Ngay cả Phương Tiến cũng thấy ta khác thường, hỏi ta: “Trong phủ đại nhân có bảo bối gì, sao ngày nào cũng muốn về sớm như vậy?”
Tâm tư bị lộ rõ, ngay cả bản thân ta cũng không biết nói thế nào.
Nhưng trong mắt trong lòng nàng đầy ắp toàn là Nguỵ Cảnh Hoa.
Lần đầu tiên trong đời, n.g.ự.c ta cảm thấy chua xót, giống như là uống hai cân dấm.
Sau đó, ta ăn uống rất kém, không muốn bị nàng phát hiện. Đến khi trở về lại nhìn thấy mâm cơm chiều có thêm một đĩa trứng vịt muối ướp lạnh.
Ta biết trước kia nàng ở ngõ Đông Thuỷ bán trứng vịt muối, không ngờ sau khi nhập phủ nàng vẫn làm. Trứng vịt muối rất ngon miệng, nhưng tay của nàng làm thảm không nỡ nhìn, khiến cho ta cảm thấy đau lòng.
Ta không biết vì sao nàng lại né tránh như thế, cho đến khi bôi thuốc cho nàng, nhìn thấy nàng khóc, ta mới biết hoá ra Nguỵ Cảnh Hoa đã từng chê bai tay cuuar nàng.
Ta nghe mà trong lòng nổi lửa, nhưng nàng lại giải thích cho Nguỵ Cảnh Hoa.
Sắc mặt của ta nhất định là rất khó coi, mới khiến cho giọng nói của nàng ngày càng nhỏ, giống như là sắp khóc.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương "I will tell you lovely stories"
Ta muốn nói xin lỗi nàng, lại nghe nàng nói là nàng phải đi.
Ta muốn giữ lại, ta có một trăm cách để cho nàng không đi được, nhưng chỉ với nàng ta không thể làm được việc cưỡng ép.
Ta để nàng rời đi, nhưng lại không ngăn được lời nói từ trong lòng.
Ta nói, tay nàng cũng quý giá như tay của những người viết thơ vẽ tranh..