Như Châu Tựa Bảo

Chương 8



10.

Trời chưa sáng, trong phủ đã náo nhiệt.

Hỉ nương trang điểm cho ta, khen ta xinh đẹp động lòng người, nhưng ta nhìn chính mình trong gương, lại cảm thấy nàng trống rỗng lại xa lạ, trong giống như một búp bê.

“Tới đây, thay áo cưới thôi, phu thê hoà thuận lâu dài.”

Hỉ nương cầm áo cưới, áo cưới hoàn mỹ xinh đẹp, nhưng chỉ thêu kim phượng kia lại giống như chỉ bạc, cuốn lấy cổ ta, khiến cho ta không thở nổi.

“Hỉ nương, ta đi vệ sinh một chút.” 

Ta giống như chạy trốn khỏi phòng, khi đi về phía nhà xí, ta nhìn thấy phía ngoài cửa hậu viện không có một bóng người, ta kéo cửa ra, chạy mất.

Không thấy tân nương, trong nhà nhất định sẽ loạn, nhưng ta không muốn quay đầu lại.

Ta chạy vội bằng đường tắt, bất thình lình đụng vào một đại thẩm. Ta không nhận ra nàng, nàng lại nhận ra ta.

“Ngươi không phải là Tiết cô nương lúc trước bán trứng vịt muối ở ngõ Đông Thuỷ ư?”

“Hôm nay Nguỵ gia có việc hỉ, ngươi tới đây làm giúp à?”

Ta chỉ muốn vội vàng rời đi, cứ thế mà gật đầu.

“Vậy thì cô nương có thể giúp ta gửi lời cho Nguỵ đại nhân được không

“Là thế này, lúc đầu ta vẫn luôn làm đầu bếp ở nhà này, lần trước Nguỵ đại nhân bỗng nhiên bảo ta rời đi. Nhưng bên ngoài khó tìm việc, ta muốn quay lại cầu xin Nguỵ đại nhân trở về làm công trong phủ.

Ta nghe không thích hợp.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

“Không phải lúc trước Nguỵ đại nhân bị bỏ tù sao?”

“Nói linh tinh, Nguỵ đại nhân vẫn luôn làm quan, đã bao giờ bị bỏ tù chứ? Có lẽ là nhờ lần trước ta mua trứng vịt muối của ngươi, Nguỵ đại nhân nếm thấy vừa lòng, mới mời ngươi tới làm giúp đi!”

Ta giống như bị người dùng xẻng đập vào đầu, trong đầu vang lên tiếng “ong ong.”

Cảnh Hoa ca ca không ngờ chưa bao giờ bị nhốt vào ngục.

Hắn thậm chí còn ở nhà ăn trứng vịt muối của ta ư? Tay nghề của ta hắn ăn là có thể nhận ra được, vậy thì vì sao hắn còn không tới tìm ta?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Một suy đoán mơ hồ nổi lên.

Ta vén váy, chạy về cửa thành phía Nam.

Ở cửa thành Nam ta cản lại xe của Trần Viễn Phàm.

Dưới sự quở trách của thê tử, Trần Viễn Phàm cuối cùng cũng nói sự thật với ta.

Không có chuyện đắc tội quyền quý, không có bị nhốt vào Chiêu Ngục, càng không có một đường sống chết, chỉ là trong lòng ghét bỏ ta không đủ ngăn nắp không đủ thể diện, chê ta có thân phận con gái của tội nhân sẽ ảnh hưởng con đường làm quan của hắn, muốn để ta chủ động từ hôn để tìm một mối hôn nhân khác cao hơn. 

“Tiết gia muội muội, ta không phải là người. Ta vì muốn nịnh bợ Nguỵ huynh mới đồng ý làm ra việc khốn nạn này!”

Trần Viễn Phàm tự tát một bạt tai, xin lỗi với ta.

“Nhưng Nguỵ huynh cũng không nói với ta, ngươi là người con gái tốt đẹp trọng tình trọng nghĩa như vậy. Ta cũng đã khuyên hắn rồi, nếu không muốn cưới ngươi thì nói chuyện tử tế với ngươi. Nhưng hắn nói, ngươi đã nuôi dưỡng hắn đọc sách đi thi, chính là vì mưu đồ sau này hắn làm quan phát đạt được sung sướng. Thấy cuộc mua bán này đã thành, làm sao có thể dễ dàng từ hôn, có khi còn làm ầm ĩ việc này cho mọi người đều biết để buộc hắn phải cưới.”

“Tiết gia muội muội, ciệt này là tại ta không tốt, ngươi đánh ta mắng ta cũng được.”

Nhưng ta nào còn tâm tư đánh chửi ai, ta giống như là bị người rút xương, cả người tê liệt không còn chút sức lực.

Cái gì mà bán của cải lấy tiền, lên kinh cứu chồng, chính là một trận cười chê. Ta chẳng qua chỉ là một vết nhơ mà người ta hận không thể ngay lập tức tẩy bỏ.

Trời vốn âm u, không biết từ khi nào đã bắt đầu mưa bụi.

Người qua đường vội vàng chạy đi tìm chỗ tránh mưa, mà ta lại giống một du hồn, phiêu đãng trên đường, không biết đi đâu.

Người đi đường dần ít, trong tai ta chỉ còn tiếng mưa rơi lộp độp.

Bỗng nhiên, một tiếng hí vang cắt qua làn mưa.

Cách một làn nước mênh mo ong, ta nhìn thấy một dáng hình màu đỏ, đang bước nhanh chạy tới phía ta, thành tuyệt sắc duy nhất trong trời đất u ám này.

Ta nhìn hắn, trong lòng là sự ấm ức và chua xót không nói nên lời.

“Hoắc đại nhân, hình như ta gặp rắc rối rồi! Ta không muốn trở về.”

Hắn cởi áo choàng xuống bọc lấy ta, bế ta lên ngựa.

“Vậy thì đừng về nữa.”